Ngay sau đó, cửa sổ xe chậm rãi trượt xuống, lộ ra khuôn mặt Lục Kiến Thành.
Mặt anh, lạnh lùng không có một chút nhiệt độ, dưới ánh trăng càng có vẻ lạnh như nước đá.
“Lục Kiến Thành?” Khi Nam Khuê nhìn thấy anh, cô vô cùng bất ngờ: “Sao anh lại ở đây?”
Không phải cô đã nói rằng hôm nay cô sẽ ở lại trường sao?
Cô không cần anh đến đón sao?
Hai ngày nay, cho dù có mệt mỏi đến đâu, cô cũng một mình yên lặng chịu đựng, không quấy rầy anh.
Ngay cả khi một mình nằm trên giường bệnh, cô cũng bình tĩnh không nổi lên bất kỳ động thái nào.
Vì vậy, cô luôn luôn nói với chính mình rằng cô đã bình tĩnh và cô không cần anh nữa.
Nhưng bây giờ, khi anh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Nam Khuê mới phát hiện cô đã sai.
Không phải là không quan tâm, mà là quan tâm quá nhiều.
Cho nên, cô luôn cố gắng đè nén trái tim của mình, để cho mình không suy nghĩ về nó nữa.
Nhưng một khi nhìn thấy anh, tất cả cảm xúc này đều tan vỡ.
Cô không nghĩ tới tối nay Lục Kiến Thành sẽ đến trường đón cô, điều này trước đây chưa từng xảy ra.
Mỗi lần trước kia, đều là Lâm Tiêu lái xe tới đón cô, anh chưa lần nào tự mình tới đón.
Đè nén cảm xúc trong lòng, Nam Khuê nhìn anh một cái, lập tức xoay người, nhanh chóng đi về phía trước.
Thấy Nam Khuê không lên xe, cũng không để ý tới anh, bóng dáng nho nhỏ quật cường xuyên qua trong đêm tối, Lục Kiến Thành đưa tay xoa xoa lông mày.
“Đi theo, chậm chậm đi theo.”
Lục Kiến Thành dặn dò.
Rất nhanh, chiếc xe từ từ lăn bánh, theo sát Nam Khuê.
Lục Kiến Thành không nói chuyện với cô, Nam Khuê cũng coi anh không tồn tại, tiếp tục đi về phía trước.
Trong bóng đêm, người đi bộ người đi xe, cùng nhau đi về phía trước.
Khoảng 10 phút sau, Nam Khuê đã đến tòa nhà ký túc xá.
Lần này, cuối cùng Lục Kiến Thành không bình tĩnh được nữa.
“Dừng xe.”Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
Gọi to một tiếng, anh trực tiếp đẩy cửa xe ra, hai chân thon dài từ trên xe đi xuống, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh Nam Khuê.
“Còn đang giận sao?” Anh nắm lấy cổ tay Nam Khuê.
Nam Khuê nghiêng đầu, không muốn để ý tới anh.
Bây giờ cô không muốn nói một lời nào.
“Theo anh về.” Lục Kiến Thành lại nói.
Nam Khuê lập tức lắc đầu: “Anh về đi, tôi đã nói rồi, tối nay ở lại ký túc xá.”
Thấy cô kiên trì, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc, Lục Kiến Thành thay đổi sách lược.
Xoay người một cái, anh trực tiếp ôm Nam Khuê lên.
Đột nhiên bị ôm lên, Nam Khuê sợ tới mức nhảy dựng lên, theo phản xạ ôm lấy cổ Lục Kiến Thành.
Lục Kiến thấp giọng cười nói, vô cùng dễ nghe: “Ôm chặt vào, chúng ta về nhà.”
Nam Khuê phản ứng lại lập tức trở nên lạnh lùng nói: “Ai về nhà với anh, anh thả tôi ra.”
Lục Kiến Thành lại làm ngơ, vẫn ôm cô như cũ.
Hai tay của anh tựa như sắt thép, rất cứng rắn, mặc kệ Nam Khuê dùng sức đẩy thế nào cũng không có chút tác dụng nào.
Cuối cùng, cô chỉ có thể đấm mạnh vào ngực Lục Kiến Thành, phản kháng hết lần này đến lần khác: “Lục Kiến Thành, anh thả tôi ra, anh như vậy là đang ép buộc tôi.”
“Anh mau thả tôi ra, mau thả ra.”
Lục Kiến Thành lại ôm chặt hơn.
Ngay sau đó, cô bị Lục Kiến Thành đặt vào trong xe.
Thắt chặt dây an toàn cho cô.
Nam Khuê trợn trừng mắt nhìn anh, tức giận đến không chịu nổi: “Lục Kiến Thành, đây là bắt cóc, anh hạn chế tự do cuộc sống của tôi, tôi có thể kiện anh.”
Ai ngờ, Lục Kiến Thành lại hoàn toàn không để ở trong lòng, lạnh lùng trả lời: “Hoan nghênh em kiện.”
Nam Khuê bị anh chọc tức.
Lục Kiến Thành vòng qua ghế lái xe chính, mở cửa, con ngươi lạnh lẽo nhìn tài xế: “Cậu xuống tự mình bắt xe về.”
“Hả, tổng giám đốc Lục, vậy xe này lái về như thế nào?” Người lái xe sững sờ trong giây lát.
Lục Kiến Thành cảm thấy cậu ta quá ngốc nghếch, đỡ trán gầm nhẹ: “Xe tôi lái, cậu tự đi taxi về, hiểu chưa?”
Người lái xe ngay lập tức sợ hãi và nhanh chóng chạy xuống.
Lục Kiến Thành ngồi lên ghế lái, sau đó khóa chặt cửa xe.
Nam Khuê chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đẩy cửa xe, nhưng mà cửa xe giống như một ngọn núi, không nhúc nhích chút nào.
Giãy dụa một lúc lâu, Nam Khuê chỉ có thể chấp nhận nhắm mắt ngồi ở ghế phụ, sau đó giữ im lặng.
Giờ phút này, cô quả thực không muốn nói một câu nào với Lục Kiến Thành.
Xe của Lục Kiến Thành chạy rất nhanh, giống như đang đua xe
Đường phố đêm khuya rất trống trải, hầu như không có bóng người.
Hơn nữa đường rất rộng, Lục Kiến Thành nhấn chân ga, xoa vô lăng điên cuồng, Nam Khuê cảm thấy trái tim cô nhue muốn nổ tung.
Cô sợ rồi.
Thật sự sợ.
Xe của họ không thể gọi xe nữa, mà gần như đang bay lên.
Nam Khuê nắm chặt dây an toàn, thở dốc.
Vừa rồi, cô vẫn chưa xác định được Lục Kiến Thành có tức giận hay không, nhưng bây giờ cô có thể khẳng định rất rõ là anh đang tức giận.
Người như Lục Kiến Thành luôn sống nội tâm và khó dò xét, đôi khi cho dù tức giận đến mấy cũng sẽ kìm lại, hoặc là rất kiệm lời, ít khi bộc lộ ra ngoài.
Nhưng ông có một thói quen, một khi anh tức giận sẽ chạy xe rất nhanh.
Tôi nhớ có lần tức giận, anh đã chạy thẳng đến trường đua để lái xe vài vòng.
Có lẽ loại cảm giác chạy điên cuồng này có thể làm cho anh thoải mái.
Nhưng mà người tức giận rõ ràng nên là cô chứ?
Anh đang giận cái gì vậy?
Một khúc cua điên cuồng, nếu không thắt dây an toàn, đóng chặt cửa sổ, thì Nam Khuê cảm giác cô có thể bay thẳng ra ngoài xe.
Đến cuối cùng, Nam Khuê vẫn mờ miệng cầu xin.
“Lục Kiến Thành, anh dừng lại, dừng lại nhanh lên.”
“Quá nhanh, anh chậm lại một chút!”
Thế nhưng, Lục Kiến Thành giống như không nghe thấy, vẫn lái xe rất nhanh.
Đến phía sau, giọng Nam Khuê đều nức nở: “Hức hức, anh lái chậm một chút.”
“Tôi sợ, anh dừng lại, anh mau dừng lại.”
Mãi đến lúc này, Lục Kiến Thành mới đạp phanh, đột ngột dừng lại.
Cho đến khi xe dừng ở ven đường, Nam Khuê mới cảm thấy khá hơn một chút.
Đột nhiên, cô bật khóc lớn.
Vừa khóc vừa đánh vào người Lục Kiến Thành: “Anh điên à, anh dọa chết tôi rồi, anh có biết không?”
“Tôi còn cho rằng mình sẽ chết, tôi sợ chết.”
“Lục Kiến Thành, anh biến thái à.”
Kinh hồn chưa định, Nam Khuê cũng bất chấp nhiều như vậy, đem tất cả những gì mình muốn nói đều nói ra.
Lục Kiến Thành đưa tay, ôm cô vào lòng.
Nam Khuê vẫn khóc lóc: “Lục Kiến Thành, anh quả thực điên rồi.”
Vừa rồi cô thực sự sợ chết khiếp.
Đặc biệt nghĩ về đứa bé, cô càng sợ hơn.
Cũng may bây giờ ngoại trừ trong lòng có chút hồi hộp và sợ hãi ra, cơ thể cô vẫn ổn, không có cảm giác không thoải mái gì.
Mặc dù vậy, cô đã rất sợ hãi.
Nước mắt vì sợ hãi cứ rơi ào ào xuống.
Đã khóc được vài phút, Nam Khuê vẫn cảm thấy không dừng lại được.
Lục Kiến Thành nâng mặt cô lên, vừa dỗ dành, vừa xin lỗi, nhưng cũng không có chút tác dụng nào.
Cuối cùng, anh cau mày, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô rồi nghiêm túc nói: “Nếu như em còn khóc nữa, anh sẽ hôn em.”