Chương 376: Dự cảm chẳng lành
“Con của cô ta sắp được sinh ra rồi, thế nên cô ta muốn để anh làm cha của đứa bé.” Lục Kiến Thành nói.
“Vậy còn anh thì sao? Anh có do dự không?” Nam Khuê hỏi.
Lục Kiến Thành lập tức lắc đầu đầy kiên định: “Không, anh không thể nào đồng ý chuyện đó được.”
“Bây giờ anh đã có em và con, đương nhiên sẽ không nhận đứa bé đó. Hơn nữa cô ta còn năm lần bảy lượt muốn hại em, thế nên anh càng không thể mềm lòng với cô ta nữa. Nhưng mà, anh không ngờ rằng cô ta sẽ lại cầm dao đâm vào bụng để ép anh đồng ý.”
“Sau khi bị anh từ chối, cô ta liền một mình lái xe rời đi, nghe Lâm Tiêu nói cô ta bị tai nạn giao thông trên đường đến bệnh viện, đứa bé đã mất.”
“Mất rồi?” Nam Khuê lập tức kinh ngạc mà mở to hai mắt.
Một đứa bé đã hơn chín tháng đó!
Đã đủ tháng rồi.
Cứ mất đi như thế sao?
Thân là một người phụ nữ đang mang thai, cô nghe xong lập tức cảm thấy rất đau lòng.
Nhưng mà.
Cô không đồng cảm với Phương Thanh Liên, tất cả những thứ này đều là do cô ta tự chuốc vạ vào thân.
Cô chỉ đau lòng cho đứa bé đó mà thôi, dù sao thì đứa bé cũng không có tội gì.
Rõ ràng đứa bé đó sắp có thể mở mắt ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này, vậy mà lại vì chấp niệm và thù hận của mẹ mình mà đã đánh mất tính mạng một cách uổng phí.
“Tại sao cô ta lại không từ bỏ chấp niệm chứ? Rốt cuộc phải làm gì thì cô ta mới có thể tỉnh ngộ được đây?”
Nam Khuê nói thì thào, trong lòng vô cùng buồn phiền.
“Lúc này cô ta đã bị quỷ ám rồi, trong lòng đều là thù hận, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.” Lục Kiến Thành nói.
“Thế nên, khi nãy anh cứ luôn cau mày là vì lo cho sự an toàn của em, lo rằng cô ta sẽ trả thù em sao?”
“Đúng vậy.” Lục Kiến Thành gật đầu: “Điều anh lo lắng nhất bây giờ là sự an toàn của em và con. Anh sợ cô ta sẽ gây hại gì cho em và con.”
“Kiến Thành, em hứa với anh, trước khi con được sinh ra em sẽ không đi đâu hết, chỉ ổn định ở nhà mà thôi.” Lúc này, Nam Khuê chủ động nói.
Không thể nghi ngờ, đây là cách an toàn nhất, cũng là cách tốt nhất.
Chỉ cần Nam Khuê có thể cam đoan rằng cô sẽ ở yên đây, sau đó Lục Kiến Thành lại sai người canh gác tầng tầng lớp lớp nữa. Cho dù Phương Thanh Liên có mọc cánh đi chăng nữa thì cũng khó mà có thể vào đây được.
Càng đừng nói đến chuyện có thể làm hại Nam Khuê và các con.
Nhưng mà, sở dĩ Lục Kiến Thành không nói ra chuyện này là do không muốn Nam Khuê cảm thấy tủi thân.
“Xin lỗi em, Khuê Khuê, khiến em phải ở đây trong này hai tháng, không thể ra ngoài chơi, cũng không thể ra ngoài hít thở không khí trong lành, em có trách anh không?”
Lục Kiến Thành nhìn cô với vẻ mặt tự trách.
“Đồ ngốc.” Nam Khuê vuốt ve khuôn mặt của anh, vẻ mặt dịu dàng: “Sao em có thể trách anh được chứ?”
“Em biết, sở dĩ anh vẫn luôn không nói ra chuyện này là do sợ em cảm thấy tủi thân. Em cũng biết, cho dù em có cố ý muốn đi ra ngoài đi nữa thì anh cũng sẽ sai người bảo vệ cho em thật tốt. Nhưng em cũng hiểu, chỉ cần em ra ngoài, sẽ có nguy hiểm, sẽ không an toàn một trăm phần trăm.”
“Mà anh, chỉ là không muốn em và con phải mạo hiểm dù chỉ một chút.”
“Chỉ có ở yên trong này mới là an toàn nhất, sao em có thể không hiểu được chứ?”
Lục Kiến Thành lập tức cảm động mà ôm lấy Nam Khuê: “Cảm ơn em, cảm ơn em đã thấu hiểu.”
“Thế nên, anh không cần phải cảm thấy khó xử, em hứa với anh, trong khoảng thời gian này đều sẽ ở yên trong nhà. Hơn nữa, chỉ có hai tháng thôi mà, vì con, em cam tâm tình nguyện.”
“Được.”
Giải quyết xong một chuyện lớn trong lòng, cuối cùng Lục Kiến Thành cũng cảm thấy thoải mái được đôi chút.
Nhưng trái tim này vẫn còn đang treo lơ lửng.
Không chỉ có mình anh, mà thật ra tim của Nam Khuê cũng đang treo lơ lửng.
Nhưng mà, làm cho hai người cảm thấy bất ngờ là, suốt một tháng nay, bên phía Phương Thanh Liên đều vô cùng yên lặng, không có gì khác thường.
Ngay cả người do Lục Kiến Thành phái đi cũng quay về nói rằng: Không có gì kỳ lạ.
Hơn nữa, Phương Thanh Liên đã ra nước ngoài.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Sau khi con của cô ta mất không được mấy ngày, cô ta đã đi ra nước ngoài.
Dựa theo các dấu vết điều tra được cho thấy cô ta đã tìm một công việc ở nước ngoài, dường như muốn bắt đầu lại một lần nữa.
Tuy rằng, tất cả mọi chuyện đều chứng minh rằng, Phương Thanh Liên dường như đã tỉnh ngộ, cô ta đã buông bỏ tất cả mọi chuyện. Nhưng Nam Khuê và Lục Kiến Thành vẫn cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Thế nên, suốt một tháng qua, Nam Khuê hoàn toàn không ra ngoài một lần nào cả, chỉ ở nhà suốt hai mươi tư giờ.
Đương nhiên, bên phía Phương Thanh Liên cũng đã bắt đầu thấy vội.
Tan làm, cô ta mở điện thoại lên như thường lệ, gọi một cuộc gọi quốc tế: “Sao rồi? Cô ta có ra ngoài không?”
“Không, suốt một tháng qua, hoàn toàn không ra ngoài một lần nào hết, vẫn luôn ở trong nhà.” Giọng nói ở bên kia truyền đến.
Phương Thanh Liên tức giận đến mức lập tức xiết chặt điện thoại, dường như đang nghiến răng nghiến lợi mà nói chuyện: “Hay lắm, hai vợ chồng bọn họ thật giỏi, ngay cả bước ra ngoài cũng không dám?”
“Sao thế? Sợ tôi sẽ trả thù đến thế sao?”
Cười lạnh một tiếng, sau đó Phương Thanh Liên nói tiếp: “Nam Khuê, cô cho rằng chỉ cần cô không bước ra ngoài thì tôi không còn cách nào khác để xử lý cô à?”
“Cô cứ chờ đó, tôi sẽ làm cho cô ngoan ngoãn tự tìm đến.”
Suốt một tháng nay, Nam Khuê vẫn luôn ở yên trong nhà, không đi đâu hết.
Nói thật, có hơi chán.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện đây là vì con thì cô lập tức cảm thấy rất đáng.
Lúc nhận được cuộc gọi từ Đỗ Quốc Khôn, cô rất bất ngờ.
Chuyện cũ, lại rõ ràng như đang xảy ra ngay trước mắt.
Nghĩ đến chuyện ông ta vì tiền mà bắt cóc cô, cô không có cách nào để nói ra hai chữ “tha thứ” với ông ta cả.
Cuộc gọi trước mặt, không nhớ rõ đã hiện lên bao nhiêu lần rồi nữa.
Nhưng Nam Khuê vẫn kiên trì, cô không bắt máy.
Nhưng lúc này, tin nhắn thoại của ông ta gửi đến: “Khuê Khuê, cha sắp phải ra nước ngoài rồi, lần này tìm con hoàn toàn không phải là vì tiền, con có thể nghe điện thoại của cha được không?”
“Lúc này, cha chỉ muốn chính miệng nói với con một lời tạm biệt mà thôi.”
Lúc này, điện thoại của Đỗ Quốc Khôn lại gọi đến.
Cuối cùng Nam Khuê cũng không nhẫn tâm tắt đi: “Alo…”
“Alo, là Khuê Khuê sao? Là cha đây.” Đỗ Quốc Khôn kích động nói.
“Đừng nói ra từ đó, ông không xứng với cái danh xưng này đâu. Sau này, ông càng không phải là cha của tôi, thế nên, không cần phải vấy bẩn chữ đó.”
“Được.” Giọng nói của Đỗ Quốc Khôn trầm xuống: “Cha biết, con hận cha, cha cũng có thể hiểu được.”
“Hôm nay gọi đến là muốn nói cho con biết, cha cá cược rồi thiếu nợ, người ta muốn chém cha, thế nên cha phải ra nước ngoài. Sau này, có thể chúng ta sẽ không bao giờ gặp mặt nữa.”
“Tôi đã nói với ông từ lâu rồi, đừng có đánh bạc, nhưng ông không nghe.” Nam Khuê tức giận nói.
“Không có cách nào, tật xấu suốt đời mà, sao có thể nói bỏ là bỏ được chứ? Khuê Khuê, nói thế nào đi nữa chúng ta cũng đã làm cha con với nhau hơn hai mươi năm rồi. Nhìn tình cảm cha con nhiều năm như thế, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cha quyết định nói cho con nghe một bí mật cuối cùng mà mình biết.”
“Bí mật gì?” Trong lòng Nam Khuê bỗng trở nên kích động.
Sao Đỗ Quốc Khôn có thể có bí mật gì chứ.
Nếu thực sự có thì chỉ có thể là hai chuyện mà thôi.
Một là: Có liên quan đến mẹ của cô.
Hai là: Có liên quan đến cha của cô.
Mà dù cho có liên quan đến ai đi chăng nữa thì cô đều vô cùng muốn biết.
“Là về cha ruột của con.”
Lúc những lời này phát ra từ trong điện thoại, Nam Khuê lập tức cảm thấy vô cùng kích động.
Quả nhiên, cô đoán đúng rồi.
Có liên quan đến cha của cô.
Vậy mà lại thật sự có liên quan đến cha của cô.
“Ông mau nói đi, bí mật gì?” Ngay lập tức, Nam Khuê vội hỏi.
Chương 377: Nam Khuê trúng kế bị bắt
“Khuê Khuê, cha biết, chắc chắn con đang gấp gáp muốn tìm được cha ruột của mình. Yêu cầu của cha rất đơn giản. Mười vạn, chỉ cần mười vạn, cha sẽ nói cho con nghe bí mật này.”
Nghe thấy lời của Đỗ Quốc Khôn, Nam Khuê lập tức giận đến mức hai tay run lên.
Quả nhiên cô đã đánh giá cao ông ta rồi.
Sao ông ta có thể có lòng tốt như thế chứ?
Sao có thể sẽ nói cho cô nghe bí mật này một cách không công được chứ?
Lại muốn đòi tiền.
Nam Khuê tức giận đến mức thẳng thừng cúp máy.
Nhưng mà, sau khi bình tĩnh lại, bỗng nhiên cô tỉnh táo hơn nhiều.
Mười vạn tệ, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.
Chút tiền này, quả thực cô có thể dễ dàng đưa ra.
Hơn nữa, mười vạn tệ có thể đổi lấy một bí mật về cha, nghĩ như thế, trong nháy mắt lại có cảm giác không lỗ.
Quả thực, Đỗ Quốc Khôn đã hiểu rõ điểm này ở cô nên mới đưa ra con số “mười vạn” này.
Bởi vì ông ta biết, một trăm vạn chắc chắn không phải là trò đùa.
Suy nghĩ xong, Nam Khuê gọi cho ông ta lần nữa: “Được, mười vạn, tôi đồng ý với ông.”
“Ông nói cho tôi nghe bí mật này xong, tôi sẽ lập tức chuyển tiền qua cho ông.”
Không ngờ, Đỗ Quốc Khôn lại cười lạnh một tiếng: “Khuê Khuê, tao không phải là người dễ bị lừa như thế, mày cho rằng tao là đứa trẻ ba tuổi à? Nếu tao nói cho mày biết xong mà mày không chuyển tiền cho tao thì phải làm sao đây?”
Cùng đạo lí đó, thật ra Nam Khuê cũng lo lắng.
Lo rằng nếu cô chuyển số tiền này qua xong mà Đỗ Quốc Khôn lại cố ý lừa gạt cô, nói rằng ông ta không biết gì hết.
Chuyện này có thể xảy ra, cô không thể không phòng bị.
Cuối cùng, Đỗ Quốc Khôn đưa ra ý kiến: “Thế này đi, mày lấy ra mười vạn tiền mặt, chúng ta một tay giao tiền một tay giao tin tức, được không? Thế này rất công bằng.”
Không thể không nói, cách này không tồi.
Nhưng Nam Khuê nghĩ đến chuyện cô không thể ra ngoài, lại có hơi do dự.
Cứ suy nghĩ mãi như thế, sau đó cô gọi cho Lục Kiến Thành.
“Có thể làm như thế, để cho một người cầm mười vạn tiền mặt đến trao đổi với bí mật mà ông ta nói.” Lục Kiến Thành đề nghị.
Nam Khuê cảm thấy cách này rất tốt.
Nhưng mà lúc cô nói với Đỗ Quốc Khôn lại bị ông ta từ chối không chút do dự nào.
“Không được, người này chỉ có thể là mày thôi.”
“Năm giờ chiều tao bay, bây giờ còn khoảng một tiếng, mày tự quyết định đi.”
“Tao rất muốn mười vạn tệ này, nhưng nếu mày không đến, cả đời này đừng nghĩ đến chuyện có thể biết được bí mật về cha ruột của mày.”
Dứt lời, Đỗ Quốc Khôn lập tức cúp máy.
Bên này, Nam Khuê thật sự rất rối rắm.
Nhìn thấy thời gian cứ trôi qua từng chút từng chút.
Cô càng ngày càng lo lắng.
Không được, cô phải đi.
Đây có thể là cơ hội duy nhất trong đời để cô có thể tìm được cha ruột của mình, cô không muốn đánh mất nó.
Trước khi ra ngoài, Nam Khuê gọi cho Lục Kiến Thành.
Nhưng do anh đang tham gia một hội nghị quan trọng, thế nên điện thoại đã tắt âm.
Vì thế mà bỏ lỡ cuộc gọi của Nam Khuê.
Dẫn theo tất cả mọi người trong nhà, Nam Khuê đi đến sân bay.
Trong đại sảnh sân bay, cô nhanh chóng nhìn thấy Đỗ Quốc Khôn.
Nhưng mà lúc Đỗ Quốc Khôn quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt rất sửng sốt, dường như trợn mắt há mồm nhìn Nam Khuê: “Con? Con mang thai à?”
“Của Lục Kiến Thành ư?” Đỗ Quốc Khôn lại hỏi, toàn thân vẫn còn đang trong trạng thái sửng sốt.
“Ừ.” Nam Khuê gật đầu.
“Bao nhiêu tháng rồi?”
“36 tuần, sắp đủ tháng rồi, là sinh đôi.” Nam Khuê nói xong, nhắc đến con, vẻ mặt của cô rất ngọt ngào và hạnh phúc.
Sau đó cô lấy mấy phong bì từ trong túi xách ra, đưa cho Đỗ Quốc Khôn: “Đây là số tiền ông muốn, nói cho tôi nghe bí mật về cha ruột của tôi đi!”
Nhưng mà đột nhiên Độ Quốc Khôn lại run rẩy đưa tay ra.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Bàn tay kia chậm chạp không nhận lấy tiền trong tay Nam Khuê.
Lần thứ hai nhìn Nam Khuê, nhất là khi nhìn thấy cái bụng đang nhô lên của cô, đôi mắt của ông ấy bỗng có hơi ửng đỏ.
Sau đó lại nhìn những người xung quanh đang dần bước đến, trong lòng ông ta, dường như chợt tỉnh ngộ ra.
Ông ta không nhận lấy tiền mà lại hét lớn: “Khuê Khuê, đi mau, đi ngay đi, có người muốn bắt con.”
“Bắt tôi?”
Nam Khuê còn đang ngây người.
Ai sẽ đến bắt cô?
Nhưng mà ngay sau đó, sự thật đã chứng minh tất cả.
Sau lưng ông ta, bỗng nhiên có một đám người dữ tợn điên cuồng vây quanh bọn họ.
Những người đó, gần như là xông qua đây từng đợt từng đợt.
Đếm sơ qua, có khoảng hơn trăm người.
Mà những người cô dẫn theo, mặc dù cô cảm thấy rất nhiều, nhưng chỉ có hơn hai mươi người, hoàn toàn không phải đối thủ của họ.
Lúc này, Đỗ Quốc Khôn chạy đến nắm lấy tay cô: “Con mau chạy đi, trong bụng con đang có em bé, không thể để em bé xảy ra chuyện được.”
“Chạy?” Nam Khuê khẽ cười, nhìn Đỗ Quốc Khôn: “Chỗ này, ba lớp trong, ba lớp ngoài, chật như nêm cối thế này, ngay cả con muỗi cũng không thể nào bay lọt. Ông nói xem tôi phải chạy thế nào hả?”
“Đỗ Quốc Khôn, tôi vẫn luôn cảm thấy ông chỉ muốn đòi tiền mà thôi, tôi đã đưa ông tiền rồi mà, tại sao chứ? Sao còn muốn hãm hại tôi chứ?”
“Xin lỗi, Khuê Khuê…” Lúc này, Đỗ Quốc Khôn nhìn cô, đôi mắt già nua đột nhiên chảy ra những giọt nước mắt đục ngầu: “Cha không biết là con mang thai, bụng còn lớn như thế nữa.”
“Nếu cha biết con mang thai, cha nhất định sẽ không dẫn con đến đây.”
Sinh đôi đó!
Hơn nữa còn sắp sinh rồi.
Nếu như làm không tốt sẽ là một xác ba mạng đó, sao ông ta có thể chịu nổi chứ?
Nhưng mà, nước mắt của Đỗ Quốc Khôn vô dụng với Nam Khuê.
Nếu nước mắt hữu dụng thì cô đã khóc một ngàn lần rồi.
Nhưng lúc này, nước mắt là thứ vô dụng nhất.
Điện thoại của Nam Khuê đã bị người ta cướp đi rồi ném thẳng xuống đất.
Mà những người bảo vệ cô lại lần lượt ngã xuống.
Một người, hai người…
Đến cuối cùng, những người vây xung quanh cô vốn đã ít, nay chỉ còn có mấy người.
Tình huống thê thảm trước mắt, Nam Khuê cũng không thể nào nhìn nổi nữa.
Khung cảnh rối loạn và đáng sợ, những tiếng hét như đâm vào tim vang lên.
Lúc này, dường như em bé trong bụng cũng cảm nhận được một, bắt đầu điên cuồng đấm đá.
Nam Khuê bị đau mà ôm bụng lại, muốn đứng cũng không đứng được, muốn ngồi cũng không dám ngồi, lại không có chỗ nào để ngồi.
Không đến năm phút sau, hai người cuối cùng đứng cạnh cô cũng đã ngã xuống.
Nam Khuê biết, lúc này, dù cho cô có muốn trốn cũng không trốn được.
Cô không sợ chết!
Nhưng mà cô sợ các con trong bụng cô sẽ xảy ra chuyện.
Cô càng sợ hơn là nếu cô đi rồi thì Kiến Thành phải sống sao đây?
Cuối cùng, lúc bị người ta nắm lấy cánh tay, Nam Khuê không hề phản kháng.
Trước mắt cô, rất rõ ràng, có hơn mười người, một người phụ nữ đang mang thai như cô sao có thể thoát được chứ?
Nếu thuận theo, có lẽ còn có thể chịu khổ ít một chút.
Còn nếu phản kháng thì chỉ có thể bị đánh mà thôi.
Ngay lúc cô bị người ta lôi ra ngoài, đột nhiên Đỗ Quốc Khôn nhìn cô rồi điên cuồng hét lớn: “Khuê Khuê, bảo vệ bản thân thật tốt, cha lập tức đi tìm Lục Kiến Thành đến cứu con.”
“Còn nữa, cảnh sát, cha của con là cảnh sát.”
Nghe thấy câu cuối cùng này, Nam Khuê cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Trước lúc bị đưa đi còn có thể biết được tin này, trong lòng ít nhiều cũng có chút vui mừng.
Cô đã từng tưởng tượng vô số lần rằng cha của cô có hình tượng thế nào?
Thậm chí cô còn từng cảm thấy sợ hãi, sợ là cha của cô sẽ là một con sâu rượu và dân cờ bạc giống Đỗ Quốc Khôn.
Nhưng ông ta nói, ông ấy là cảnh sát.
Thật tốt quá, cha của cô là một người anh hùng, một người cảnh sát nhân dân vĩ đại.
Thật tốt quá, cô thật sự rất hạnh phúc.
Suốt quãng đường đều xóc nảy.
Hệt như đã đi từ tối đến sáng rồi lại đi từ sáng đến tối.
Trong lúc đó, Nam Khuê cứ ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, không nhớ rõ mình đã trải qua bao nhiêu đêm rồi nữa.
Tóm lại, rất nhiều ngày sau, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.
Sau đó, cô bị đưa đến một căn nhà đất cũ và nhỏ bé.