Chồng cũ đến cầu hôn

Chương 8: Còn là đàn ông sao!



Nguyễn Du Hà mỉm cười rồi đứng dậy nói: “Xem ti vi của cậu đi.”

Xuống dưới lầu, Nguyễn Du Hà ghé qua tiệm thuốc mua đồ xong thì lại đi vào siêu thị bên cạnh.

Sau khi mua xong từng thứ cho Bùi Sam Sam, thì cô nhìn thấy mấy kệ hàng băng vệ sinh trước mặt, đột nhiên cô sực nhớ ra là cũng gần hai tháng rồi cô vẫn chưa có kinh nguyệt.

Từ lần sảy thai cách đây ba năm, thì kỳ kinh nguyệt của cô vẫn luôn không đều, thường xuyên hai, ba tháng mới tới.

Nhưng mà chắc cũng sắp có rồi.

Vì để đề phòng, Nguyễn Du Hà bèn lấy thêm mấy gói.

Sau khi thanh toán xong, vừa mới đi ra cổng thì ngay cổng siêu thị có một người con gái bước vào, va thẳng vào người cô, cô ta làm đổ hết tất cả túi đồ trên tay của cô thôi còn chưa nói, còn phủi phủi áo quần của mình, khinh ghét nói: “Bộ cô mù hả?”

Nguyễn Du Hà ngẩng đầu lên nhìn cô ta, trong ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo nói: “Đã lâu như vậy mà cô vẫn chưa học được cách đi đường sao?”

Chu An An liếc nhìn về phía cô, trong vẻ kiêu ngạo có chút khinh thường: “Là chị sao, muộn như vậy chị còn làm gì ở đây, chắc không phải là nhân lúc anh họ tôi đi vắng mà lén gặp người đàn ông khác đó chứ?”

Nguyễn Du Hà không thèm để ý đến cô ta, cúi người gom lại những túi đồ rơi dưới đất, thản nhiên nói: “Chu An An, nếu như cô đã đi ra nước ngoài rồi thì không nên trở về chứ.

Chắc cô còn chưa biết, tôi không chỉ là người có tâm tư ác độc, mà còn có thù thì phải báo nữa.”

Nghe vậy, Chu An An liền biến sắc, không nhịn được lùi về sau mấy bước: “Chị muốn làm gì?”

Nguyễn Du Hà nhíu mày: “Cũng không có gì, nhưng mà cô tốt nhất cả đời này đừng sinh con, nếu không cô phải luôn luôn cẩn thận với tôi đấy, không chừng đến lúc tôi tìm cô để tính sổ thì cũng sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để tiếp cận cô đâu, lại…”

Vừa nói, ánh mắt của Nguyễn Du Hà thản nhiên như không có việc gì nhìn lướt qua cô ta.

Mặc dù chuyện Chu An An mang thai là chuyện xa vời vợi, nhưng cũng bị ánh mắt này của cô dọa cho sợ hãi không ít: “Chị bị bệnh thần kinh à, chị rốt cuộc có thai hay không chỉ mình chị biết mà thôi, đừng tưởng rằng tôi chỉ không cẩn thận đụng vào người chị một chút thì có thể đổ vấy lên người tôi, lại nói, chị dám động vào tôi thử xem! Nhà họ Chu sẽ không tha cho chị! Hơn…hơn nữa anh họ tôi chắc chắn sẽ ly hôn với chị, đuổi chị ra khỏi nhà, đến lúc đó cái gì chị cũng đừng mong có được!”

“Vậy thì cứ thử xem đi, dù sao tôi cũng không lỗ.”

“Đồ thần kinh!”

Chu An An lại mắng thêm một câu rồi xoay người bỏ đi, bóng lưng hiện rõ ra là cô ta đang rất lo lắng và sợ sệt.

Sau khi ra khỏi siêu thị, Chu An An mở cửa chiếc Land Rover dừng ở bên đường, sắc mặt vô cùng khó coi.

Người đàn ông ở bên cạnh thản nhiên nói: “Không phải cô đi mua trái cây sao?”

Chu An An dường như chính là đang chờ anh ta mở miệng nói, liền oán giận nói: “Anh Hoài Kiến, anh còn nhớ lúc trước em từng kể cho anh nghe về người phụ nữ giả mang thai để ép anh họ em kết hôn không?”

“Em vậy mà mới gặp cô ta ở đây, nghĩ lại thật sự là tức chết mà.”

Nhưng Quý Hoài Kiến chỉ nói: “Không mua trái cây nữa thì đi thôi.”

“Anh Hoài Kiến, anh…”

Chu An An nói được nửa câu thì phát hiện ra ánh mắt của Quý Hoài Kiến đang nhìn về nơi nào đó ở ngoài xe, cô ta liếc nhìn theo ánh mắt của anh ấy, thì không nhìn thấy gì, ngay khi cô đang muốn hỏi anh ấy làm sao vậy thì Quý Hoài Kiến lại đột nhiên mở cửa xe, chạy thẳng ra ngoài.

Chu An An thấy vậy cũng vội vàng chạy theo, cô kéo tay Quý Hoài Kiến dường như đang tìm kiếm cái gì đó giữa đám người lại: “Anh Hoài Kiến, anh sao vậy, anh đang tìm cái gì vậy?”

Quý Hoài Kiến chậm rãi thu hồi lại suy nghĩ của mình, rủ mắt xuống: “Không có gì, chắc là tôi nhìn nhầm người rồi.”

Lúc nãy anh ấy vừa nhìn thấy một bóng dáng rất giống với người mà anh ấy vẫn luôn ngày nhớ đêm mong.

Chu An An nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”

Quý Hoài Kiến rút tay mình ra khỏi người cô ta: “An An, tôi gọi xe cho cô nhé, giờ tôi có chút chuyện, không thể đưa cô về nhà được.”

“Nhưng anh rõ ràng đã nhận lời em…”

Quý Hoài Kiến không thèm để ý đến thái độ ương bướng của cô ta, anh ấy móc điện thoại ra gọi xe: “Tôi gửi biển số xe cho cô rồi, tôi đi trước nhé.”

Nói xong, anh ấy cũng không thèm để ý đến tiếng la hét của Chu An An ở phía sau, mà bước nhanh rời đi.

Sau khi về đến nhà, Nguyễn Du Hà đem mọi thứ bỏ vào tủ lạnh trước, rồi mới pha cho Bùi Sam Sam đang nằm dở chết dở sống trên sô pha một ly đường đỏ.

Bùi Sam Sam cầm lấy ly nước, lông mày vui mừng cong lên, cô ấy cầm điện thoại lên, hướng màn hình về phía cô nói: “Cậu đoán xem ai vừa kết bạn với tớ nào?”

“Siêu trộm Kidd, hay là cậu bé bút chì Shin?”

“Tớ đang nói chuyện nghiêm túc đấy.”

Bùi Sam Sam để trước mặt Nguyễn Du Hà, bên trên chỉ có hai hàng chữ nhưng lại vô cùng rõ ràng.

[Tôi là Quý Hoài Kiến.]

[Cô có tin tức của Nguyễn Du Hà không?]

Nguyễn Du Hà nhìn thấy hai dòng tin nhắn này, thì sững người lại rất lâu, cho đến khi màn hình điện thoại khóa lại.

Qua một lúc, Bùi Sam Sam mới nói: “Quý Hoài Kiến về nước rồi, anh ấy đang tìm cậu khắp nơi đấy, cũng không biết là ai đã cho anh ấy số liên lạc của tớ, aiya, có cần nói cho anh ấy biết là cậu đang ở cùng với tớ không?”

“Hay là tớ trực tiếp đưa liên hệ của cậu cho anh ấy nhé?”

Nguyễn Du Hà theo bản năng lắc đầu: “Không cần, tạm thời không cần…”

Bùi Sam Sam biết cô lo lắng cái gì, cho nên không có ép cô, chỉ thở dài một hơi, cô ấy gửi cho Quý Hoài Kiến một biểu tượng mắt trừng to, rồi nói cũng lâu rồi không có gặp Nguyễn Du Hà, nhưng nếu như có được tin tức của Nguyễn Du Hà thì cô ấy sẽ lập tức báo cho anh ấy biết.

Quý Hoài Kiến cũng không biết có nhìn ra được là cô ấy đang tìm cách thoái thác hay không, chỉ gửi một tin nhắn nói “Cám ơn” rồi không nhắn gì nữa.

Nằm ở trên giường, cả một đêm Nguyễn Du Hà đều không ngủ được.

Mấy ý nghĩ loạn xì ngầu cứ lượn vòng trong đầu cô không chịu biến đi, cho đến trời hừng sáng thì cô mới chợp mắt được một lúc.

Nhưng không lâu sau, thì điện thoại của cô lại rung lên, cô mò tìm một hồi mới mở kết nối.

Giọng người đàn ông ở đâu dây bên kia vọng tới: “Phu nhân, ở công ty có xảy ra chút chuyện, cô vẫn nên tới đây thì tốt hơn.”

Đâu dây bên kia lại nói thêm cái gì đó nhưng Nguyễn Du Hà không nghe rõ, sau khi cúp điện thoại được mười mấy phút sau thì cô mới dần tỉnh táo trở lại.

Công ty?

Công ty gì?

Nguyễn Du Hà lại nhìn đến màn hình hiển thị cuộc gọi, là trợ lý của Chu Lãng, Lâm Nam.

Cô gãi gãi đầu, rồi thay vội quần áo, vọt tới nhà tắm đánh răng rửa mặt, sau đó lại vội vàng bắt xe đi.

Đợi đến lúc cô tới Chu thị thì vừa đúng 10 giờ 10 phút, đang là giờ ăn cơm trưa, cho nên người qua lại rất đông.

Lúc này mấy người đó đều đang tụ tập ở cửa lớn ở tòa nhà Chu thị, ai nấy đều tràn đầy phấn khởi xem náo nhiệt.

“Các người dám đụng vào tôi sao! Tôi chính là bố vợ của tổng giám đốc Chu đó, có tin tôi kêu anh ta đuổi việc mấy người hết không?”

“Aiyo thật sự không tin được nha, các người nói cho Chu Lãng biết, cho dù là ly hôn rồi thì anh ta chí ít cũng phải chia cho chúng tôi nửa tài sản.”

“Con gái tôi gả cho anh ta ba năm, ngày ngày ngủ chung giường với anh ta, anh ta thì tốt rồi, ly hôn rồi thì một đồng cũng không muốn chia, còn là đàn ông sao!”

Nguyễn Du Hà vừa đến đã nghe thấy được câu cuối cùng, cả khuôn mặt chớp mắt tái nhợt đi, trước giờ chưa có gì nhục nhã hơn như vậy, cô hận không tìm được một cái lỗ mà chui xuống.

Chính ngay lúc cô muốn trốn đi thì Lâm Nam không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, bố của cô đã ở đây làm loạn được nửa tiếng rồi đó, cực kỳ gây ảnh hưởng đến Chu thị, tổng giám đốc Chu cho cô ba phút để giải quyết chuyện này.

“Nếu không sẽ báo cảnh sát, giải quyết theo đúng trình tự pháp luật.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương