Chồng cũ đến cầu hôn

Chương 7: Sau này em nuôi chị



“Tôi biết anh nghi ngờ mục đích của tôi, tôi cũng đã nói tôi sẽ viết giấy đảm bảo, lúc ly hôn anh thậm chí có thể mời luật sư cùng với thợ quay phim quay lại toàn bộ quá trình của chúng ta, chứng minh là tôi chủ động ly hôn, tôi cũng sẽ không tranh giành tài sản với anh, một xu một cắc nào.”

Chu Lãng khẽ mím môi lại, không nói một lời nào.

“Hay là anh sợ tôi sẽ đem chuyện ly hôn ra trước truyền thông để bôi nhọ anh và nhà họ Chu?

Cái này thì anh cũng yên tâm đi, tôi xin thề, Nguyễn Du Hà tôi nếu như muốn mượn việc ly hôn với anh để có ý đồ xấu thì tôi sẽ chết không yên ổn.”

Qua một lát, Chu Lãng mới nói: “Cô cảm thấy cô nói như vậy thì tôi sẽ tin cô sao.”

Nguyễn Du Hà hoàn toàn không còn bình tĩnh nữa nói: “Vậy anh rốt cuộc muốn như thế nào?”

“Lẽ nào còn muốn trong nhà cờ đỏ bay phấp phới, bên ngoài cờ màu không được tháo xuống sao?*”

*Nguyên văn là “gia trung hồng kì bất đảo, ngoại diện thải kì phiêu phiêu” (tiếng Trung: 家里红旗不倒, 外面彩旗飘飘). Đây là một câu chứa phép ẩn dụ. Hồng kỳ (cờ đỏ) ám chỉ vợ (chồng), cờ màu chỉ tình nhân. Cả câu có nghĩa là, ở nhà có vợ (chồng), bên ngoài thì có tình nhân và mối quan hệ giữa vợ (chồng) với tình nhân rất hài hòa.

“Chu Lãng, tôi thà chết cũng tuyệt đối sẽ không nuôi con của người khác.”

Chu Lãng nhìn cô thật lâu rồi xì một tiếng.

Cho dù anh không nói thì Nguyễn Du Hà cũng biết được ý tứ của anh là gì.

Chẳng qua là đang cười nhạo thủ đoạn của cô và Thư Tư Vi giống nhau mà thôi, bỏ đi, cô cũng không có tư cách để đi nói người khác.

Ngay khi Nguyễn Du Hà còn đang chuẩn bị đấu tranh lần cuối một chút, thì Chu Lãng lại lạnh giọng nói: “Ngày mai tôi đi công tác, đợi tôi quay về rồi nói tiếp.”

Nguyễn Du Hà khẽ nhếch lên cười: “Không sao, không sao, cho dù là bao lâu thì tôi cũng sẽ đợi anh, trước khi anh về thì báo tôi một tiếng nhé.”

Nhìn người phụ nữ có thái độ hoàn toàn khác, từ sâu thẳm trong mắt của Chu Lãng càng thêm khinh thường, anh bèn xoay người đi lên lầu.

Đúng là không biết tốt xấu gì.

Thời hạn một tuần rất nhanh đã tới, Nguyễn Du Hà đem bản thiết kế giao cho Lâm Tư, Lâm Tư ngay đêm đó liền trả lời cô, ông chủ trực tiếp duyệt qua rồi, kêu cô ngày mai tới ký hợp đồng.

Nguyễn Du Hà nhìn thấy câu trả lời liền thở phào nhẹ nhõm.

Cô thực sự sợ rằng họ sẽ không hài lòng với những gì cô thiết kế.

Trang sức Thịnh Quang bên đó đang thúc đẩy dự án này, bộ sưu tập đầu tiên sớm đã được ấn định rồi, chỉ còn thiếu một nhà thiết kế nữa mà thôi.

Bây giờ đã ký được hợp đồng với Nguyễn Du Hà rồi, tất nhiên là bên đó hy vọng tiến độ càng nhanh thì càng tốt, chỉ một tháng nữa thôi là kỷ niệm một năm thành lập của Thịnh Quang, bên phía tạp chí dự định nhân dịp kỷ niệm này sẽ tổ chức họp báo để công bố cho tất cả các phương tiện truyền thông, chính thức ra mắt thương hiệu trang sức của riêng mình.

Ngoài chiếc vòng cổ do Nguyễn Du Hà thiết kế lần này, hai mẫu chính còn lại là vòng tay và nhẫn.

Sau khi thiết kế xong bản phác thảo, đợi tạp chí thông qua rồi chỉnh sửa các chi tiết, cuối cùng là cho ra thành phẩm.

Kỳ thực chỉ một tháng căn bản không đủ.

Thậm chí có thể nói là rất vội vàng.

Để buổi họp báo công bố này không bị phá hỏng, Nguyễn Du Hà không dám thư giãn chút nào, mỗi ngày, ngoài việc ở nhà vẽ bản thảo thiết kế thì cô còn phải đi chọn chất liệu trang sức.

Cô phải tự mình thiết kế rồi hoàn thiện thành sản phẩm, sau buổi họp báo sẽ giao cho nhà máy của đại lý thống nhất xử lý rồi mới bán ra thị trường.

Cho nên cô bận tối tăm mặt mũi, ngay cả chuyện Chu Lãng hẹn về bàn chuyện ly hôn mà cô cũng quên mất tiêu.

Cũng không biết là anh đi công tác trở về lúc nào.

Tóm lại, anh cũng không liên lạc với cô nữa.

Nguyễn Du Hà vừa buông cây bút xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, thì điện thoại ở trên bàn rung lên.

Cô quay đầu lại nhìn thì thấy hiển thị là Nguyễn Quân.

Nguyễn Du Hà nhíu mày, sau đó đợi nhạc chuông vang lên đến lần thứ hai mới nhấc máy lên.

“Tiểu Hà, em trai con năm sau thi đại học, thầy giáo nói bắt buộc phải lên lớp học thêm, bố thiếu chút tiền, con chuyển cho bố nhé.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Bố tính xem… bây giờ lớp học thêm đủ trò hết, con đưa trước cho bố hai mươi vạn đi, còn lại bố để dành đóng học phí kỳ sau cho nó.”

Nguyễn Du Hà bình tĩnh nói: “Thứ nhất, Nguyễn Thầm năm nay thi đại học.

Thứ hai, nó đứng nhất toàn tỉnh, không cần học thêm.

Thứ ba, con chưa từng nghe thấy chỗ nào học thêm mà cần đến mười mấy, hai mươi vạn cả.”

Nguyễn Quân bị cô vạch trần thì có chút tức giận nói: “Sao con nhiều lời vậy chứ, trực tiếp đưa tiền cho bố không được sao?”

“Con không có tiền.”

“Con không có thì con đi tìm chồng con hỏi, nó nhiều tiền như vậy, hai mươi vạn đối với nó như hạt cơm dính mép thôi mà.”

“Không có tiền của ai như gió lớn thổi tới, tiền của anh ấy không liên quan gì đến con.”

“Còn nữa, con và anh ấy ly hôn rồi, bây giờ con không có lý do gì để hỏi tiền anh ấy cả.”

“Cái gì!”

Nguyễn Quân ở đầu dây bên kia trách mắng nói: “Ai đồng ý cho các con ly hôn chứ?”

“Bố đồng ý chưa hả?”

“Cứ coi như là ly hồn rồi đi, thì nó cũng phải chia một nửa gia tài cho con chứ, sao con lại có thể không có tiền được?”

“Nguyễn Du Hà, bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả bố của mình cũng không muốn phụng dưỡng nữa phải không! Lập tức chuyển cho bố hai trăm vạn, nếu không chuyện này không xong với bố đâu!”

Nguyễn Du Hà nói: “Không có, một đồng cũng không có.”

Nói xong, thì Nguyễn Du Hà không do dự mà cúp điện thoại đi.

Không lâu sau, Nguyễn Thầm lại gọi điện tới: “Nguyễn Quân có phải lại gọi điện đòi tiền chị nữa đúng không?

Bất kể ông ta nói gì thì chị cũng đừng đưa cho ông ta, gần đây ông ta lại đi đánh bạc nữa rồi, thiếu nợ mười mấy vạn, bây giờ vẫn còn đang đi trốn.”

“Chị biết, chị không đưa cho ông ta.”

Lúc trước khi Nguyễn Du Hà đưa cho ông ta hơn một trăm vạn để trả nợ thì đã từng nói, sau này ông ta còn đi đánh bạc, thì sống chết ra sao cũng không liên quan đến cô nữa, cũng đừng đến tìm cô.

Nhưng Nguyễn Quân làm sao có thể dễ dàng thay đổi được chứ, mấy năm nay ông ta đã dùng rất nhiều cách để moi tiền cô, không phải nói mình bị gãy chân phải làm phẫu thuật, thì nói Nguyễn Thầm đánh nhau với người ta, không giải quyết riêng tư thì sẽ làm náo loạn đến trường học.

Ông ta biết Nguyễn Du Hà không quan tâm đến ông ta nhưng tuyệt đối sẽ quan tâm đến em trai của cô.

Lúc đầu, Nguyễn Du Hà và Nguyễn Thầm còn bị lừa đến hai lần, nhưng đến sau này thì đối với những chiêu trò quái lạ của ông ta đã mất đi cảm giác rồi.

Nguyễn Du Hà hỏi cậu ấy: “Đã suy nghĩ kỹ muốn thi vào trường đại học nào chưa?”

“Nghĩ kỹ rồi.”

Nguyễn Du Hà trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tiểu Thầm, em muốn đi ra nước ngoài không, ở đây chị còn chút tiền, đưa em ra nước ngoài cũng không vấn đề gì, cộng thêm em có thể lấy được học bổng…”

Cô muốn đưa Nguyễn Thầm đi, rời xa Nguyễn Quân.

Đừng giống như cô, bị giam hãm lại tại cái vũng bùn này.

Nguyễn Thầm cắt ngang lời nói của cô: “Không cần, em cứ ở trong nước, chỗ nào cũng không đi.”

Nguyễn Du Hà thở dài một hơi, cô biết tính khí của cậu ấy: “Em tự quyết định đi, cần tiền cứ báo với chị.”

“Chị cứ giữ tiền mà dùng đi, em muốn dùng thì sẽ tự kiếm.”

Nguyễn Thầm lại nói: “Anh ấy gần đây có đối xử tốt với chị không?”

Nhắc đến Chu Lãng, Nguyễn Du Hà có chút yên ắng, cô mỉm cười rồi nói: “Ừm, rất tốt.”

“Tiểu Thầm, chị phải ly hôn với anh ấy rồi.”

Nguyễn Thầm trầm mặc một lúc, dường như cậu ấy không hề ngạc nhiên khi nghe thấy chuyện này từ miệng của cô, cậu ấy nói: “Ly hôn rồi cũng tốt, sau này em nuôi chị.”

Nguyễn Du Hà mỉm cười: “Chị có tay có chân, cần gì em nuôi chứ, lo học hành cho tốt đi.”

Cúp điện thoại xong thì Nguyễn Du Hà đi ra khỏi phòng ngủ, cô nhìn thấy Bùi Sam Sam đang cuộn người trên sô pha, cả người mệt mỏi, sắc mặt hơi tái nhợt.

Nguyễn Du Hà liền hỏi: “Sam Sam, cậu sao vậy, không khỏe sao?”

Bùi Sam Sam lắc đầu, giọng nói không có chút lực nào: “Kỳ kinh nguyệt đến rồi, từ từ sẽ khỏe lên thôi.”

Nguyễn Du Hà rót cho cô ấy một ly nước ấm: “Cậu như vậy không được, để tớ xuống lầu mua cho cậu ít nước đường đỏ, và miếng giữ nhiệt dán bụng, cậu còn muốn ăn gì không?”

Nghe thấy như vậy, Bùi Sam Sam như khôi phục lại sức sống, nhiệt liệt chọn món ăn rồi lại đổ nhào xuống sô pha: “Du Hà, cậu là tốt nhất, tên đàn ông chó má kia không yêu cậu đúng là mắt bị mù mà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương