Khế Ước Của Mợ Tư

Chương 9



Tôi dọn về phòng cậu Tư, đêm đầu tiên ngủ chung giường cứ tưởng khó khăn thế nào, ai có ngờ đâu tôi ngủ lèo một giấc tới sáng. Sáng ra thức dậy, tôi thấy chân tôi nằm vắt vẻo trên bụng cậu Tư, còn cậu lúc này thì đang nhíu mày nhìn tôi chăm chú, trông có vẻ bất mãn dữ lắm…
Tỉnh cả ngủ, tôi vội vàng rút chân xuống, sau đó ngồi bật dậy, vén tóc sửa áo, tôi cười giả lả, nịnh nọt, khẽ hỏi:
– Cậu… dậy sớm vậy cậu?
Cậu Tư nheo nheo mi tâm, cậu chống tay ngồi dậy, biểu cảm sáng sớm trông có hơi không được thoải mái cho lắm. Mà phải công nhận một điều là chồng tôi đẹp trai thiệt, mới sáng sớm ngủ dậy chưa kịp đánh răng rửa mặt gì mà vẫn đẹp trai hú hồn con chồn.
Ngồi thẳng dậy, cậu Tư nhìn nhìn tôi, giọng cậu khàn khàn vì mới tỉnh giấc, cậu mắng vốn:
– Tướng ngủ của em xấu vậy, em gác chân cả đêm…
Bị mắng vốn ê mặt, tôi đâu chối được, chỉ biết giả lả biện minh:
– Cho em xin lỗi nha, tại dọn phòng mệt quá chứ bình thường em ngủ không có bê bối vậy đâu.
Bước xuống giường, cậu nhón gót vặn người, vừa khéo để lộ ra phần thịt lưng săn chắc. Vặn người xong, cậu đi tới rót một cốc nước, uống một hơi hết sạch, xong xuôi cậu mới xoay người sang nói với tôi.
– Em gác chân cũng được, nhưng em cứ dơ chân lên rồi thả chân xuống… bụng dạ tôi chịu không có nổi. Bộ ban ngày có ai chọc gì em hả mà ban đêm em ngủ trong hằn học vậy?
Tôi chớp chớp mắt nhìn cậu, xấu hổ không biết để đâu cho hết. Bình thường tôi có xấu tính ngủ vậy đâu, bữa nay bị sao vậy trời?
Thấy tôi xị mặt ngáo ngơ, cậu Tư không mắng vốn nữa, cậu chỉ nhạt giọng bảo:
– Sau này chịu khó để ý một chút là được, tôi không khó tính, nhưng em gác vậy hơi đau… mà đau thiệt đó.
Tội lỗi chồng chất, tôi vội vàng xin lỗi, hứa hẹn sẽ để ý hơn, không gác chân lung tung nữa. Mà cậu Tư cũng không để bụng lắm, cậu nói vậy rồi thôi, cả mấy ngày sau cũng không có nghe nhắc tới.
Nói chung thì tôi và cậu chỉ có ngủ chung giường thôi, chắc là cậu muốn tôi làm quen trước rồi mới… acb xyz. Mà như vậy cũng tốt, đỡ cho tôi cảm thấy bỡ ngỡ và ngơ ngác. Chứ chưa gì đã nhào tới nhào lui lăn lộn trên giường, cảm giác chắc là kinh khủng dữ lắm!
…………………………………..
Ăn xong bữa sáng, tôi lúc này đang ở sau bếp phụ O Lan nấu bún bò Huế, đang nói cười vui vẻ thì Tiểu Phụng ở đâu đi xuống, con nhỏ rầm rì nói với tôi.
– Cô Lụa… cô còn nhớ con mèo bữa hổm nó cắn mấy con mèo con của mình không cô?
Tôi gật đầu, sợ là quỷ mèo lớn lại phá, tôi mới liền hỏi.
– Nhớ chứ, bộ nó tới phá nữa hả Phụng?
Tiểu Phụng vội vàng lắc đầu, nó kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống dưới chân tôi, nó thấp giọng trả lời:
– Dạ không có, nó đâu có phá. Nhưng mà cô biết con mèo đó là của ai không?
– Của ai? Mèo hoang mà?
Tiểu Phụng liền đáp:
– Không phải mèo hoang đâu, nó là mèo của cô Kiều, nghe nói là mèo tam thể, quý lắm đó cô.
Tôi nghe mà có chút ngạc nhiên, cứ tưởng là mèo hoang, ai dè là mèo của Thuý Kiều. Nghe vậy, tôi mới lầm bầm nói với Tiểu Phụng:
– Mèo cũng giống chủ, ở không không thích, thích đi kiếm chuyện với người ta.
Tiểu Phụng lúc này lại nói cho tôi biết thêm một thông tin nữa.
– Mà con mèo đó đi đâu mất tiêu rồi, nghe nói cô Kiều kêu người đi kiếm cả buổi sáng mà không thấy. Giờ đang khóc lóc um xùm với bà Hai ở trên nhà, có cậu Tư ở trên đó nữa đó cô.
Tôi bỉu môi, không quan tâm tới.
– Kệ nó đi, ai rảnh đâu mà đi giải quyết mấy chuyện đó của nó hoài. Nhõng nhẽo một chút thì dễ thương, chứ ngày nào cũng nhõng nhẽo thì ai mà chịu cho nổi. Mà chuyện của nó cũng không có liên quan tới mình, em đừng có đi nhiều chuyện, mắc công con Kiều nó kiếm chuyện với em nha Phụng.
Tiểu Phụng gật đầu chắc nịch:
– Em biết mà, em nghe lại thôi chứ đâu dám rình mò ở nhà trên.
– Ờ, vậy được. Ăn bún bò không, bún bò ngon lắm nè Phụng!
………………………………
Chuyện con mèo tam thể của Thúy Kiều bị mất tích đã lan khắp nhà họ Trần, Thúy Kiều còn treo bảng thưởng cho ai tìm được mèo cưng sẽ cho 5 triệu. Cũng vì tiền thưởng hậu hĩnh mà mọi người xôn xao đi tìm mèo, cứ rảnh rỗi là đi tìm mèo, mà đang làm việc cũng có thể kết hợp 2 trong 1 để tìm mèo.
Tôi thì tôi không dám đá động gì tới chuyện mèo của Thuý Kiều, bởi vì tôi sợ bị đổ thừa, rồi mắc công cãi nhau nữa. Cuộc sống của tôi hiện tại đang êm đẹp lắm, rảnh đâu mà tự đi tìm phiền phức cho mình.
Buổi tối, cậu Tư sau khi đọc sách xong thì trở về phòng. Phòng ngủ của tôi với cậu chỉ có công dụng duy nhất là để nghỉ ngơi. Còn phòng sách của cậu Tư thì ở bên cạnh, không gian riêng tư kín đáo để không ai có thể tới làm phiền trong lúc cậu đọc sách.
Về tới phòng, vừa thay xong bộ đồ ngủ, còn chưa kịp lên giường thì đã nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cậu Tư có vẻ không vui, cậu nhìn đồng hồ trước, sau đó mới khàn giọng lên tiếng.
– Giờ này là mấy giờ rồi? Có chuyện gì? Ai ở ngoài đó?
Bên ngoài cửa phòng vang lên giọng the thé của vú Tám, bà thấp giọng, trả lời:
– Dạ cậu Tư là vú đây… là bà chủ biểu vú tới tìm cậu. Nghe đâu là bà tìm cậu có chuyện gấp ạ.
Cậu Tư không ra mở cửa phòng, cậu đứng ở bên trong phòng, trầm giọng hỏi tiếp:
– Là chuyện gì? Bà bị bệnh hay sao?
– Dạ cái này thì vú cũng không biết nữa, hay cậu sang phòng bà một chuyến đi… vú nghĩ chắc có chuyện quan trọng đó cậu. Chứ giờ này cũng khuya rồi, bà biết là cậu chuẩn bị nghỉ ngơi mà.
– Ừ, được rồi, vú về phòng với má tôi trước đi, nói với má là tôi qua liền.
– Dạ!
Vú Tám rời đi, cậu Tư lúc này mới nhìn sang tôi, thấy tôi tròn mắt nhìn cậu, cậu mới dịu giọng, nói:
– Em ngủ trước đi, tôi tới phòng mẹ một chút…
– Dạ.
Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ cực kỳ hiểu chuyện, trong lòng còn mong cho cậu đi luôn tới sáng cũng được. Để tôi đỡ phải hoang mang lo lắng, sợ cậu đột nhiên nổi hứng lên rồi “làm thịt” tôi nữa thì hoạ tới.
Cậu Tư rời đi rồi, tôi lăn lộn trên giường một lát, sau đó mới từ từ chìm vào giấc ngủ. Đang lim dim chuẩn bị vào mộng đẹp thì tôi lại nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên. Mơ mơ màng màng, tôi nghe được tiếng gọi khẩn khoản của Tiểu Phụng.
– Cô, cô ơi… cô ngủ chưa… cô ơi!
Tôi ngủ cũng dễ, mà tỉnh ngủ cũng dễ. Vừa nghe tiếng của Tiểu Phụng là tôi bật dậy liền, mặc dù có hơi khó chịu một tí nhưng tôi thừa biết là nếu không có chuyện gấp thì Tiểu Phụng chắc chắn sẽ không dám làm phiền tới tôi vào lúc này.
Nghĩ vậy, tôi liền bước xuống giường, xỏ vội dép rồi lật đật ra ngoài mở cửa phòng. Vừa nhìn thấy tôi, Tiểu Phụng nó liền òa lên, vành mắt con nhỏ đỏ hoe, con nhỏ mếu máo, nói:
– Cô… cô xuống coi… mấy con mèo con của mình… tự nhiên c.h.ế.t hết rồi cô…
Tôi chấn kinh, như không dám tin vào tai mình, tôi vội vàng hỏi lại:
– Em nói sao? Sao c.h.ế.t? Hồi chiều cô cho ăn tụi nó vẫn khỏe mà? Sao c.h.ế.t được?
Tiểu Phụng sợ quá, con nhỏ khóc thành tiếng:
– Em đâu có biết… cô xuống coi… c.h.ế.t hết cả bầy luôn rồi cô…
Tôi quýnh quá, không kịp hỏi nữa, vội vàng chạy ù ra vườn, tới dép cũng chưa kịp thay, áo khoác cũng không kịp mặc…
Lúc tôi ra tới vườn, không thấy mèo con ra mừng, tôi sợ lắm, chân run run vì hoảng, trong lòng bồn chồn không yên, khó chịu cứ như bị cái gì cứa vào lòng vậy. Mãi cho tới khi nhìn thấy x.á.c của bốn con mèo con nằm trơ trọi dưới đất… tôi lúc này mới thật sự không thể chống đỡ được thêm nữa. Dù đã cố kìm nhưng nước mắt vẫn cứ rơi xuống, giọt này kéo theo giọt kia, thoáng chốc đã rơi thành hàng…
Mèo c.h.ế.t một con thì còn có thể nói là nó bệnh, nhưng đây là c.h.ế.t một lần bốn con… là c.h.ế.t bốn con cùng một lúc…
Mẹ nó! Độc ác thế là cùng! G.i.ế.t một lúc bốn sinh mạng nhỏ… Trời nào dung thứ nổi cho bọn mày?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương