Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 3: Nũng nịu, ôm cô ngủ



“Một mình em tự chăm sóc bản thân cho tốt.”

Lục Kiến Thành nói xong rồi vội vàng cúp điện thoại.

“Được, em hiểu rồi.”

Mặc dù anh cúp điện thoại rất nhanh nhưng Nam Khuê vẫn nghe được giọng của Phương Thanh Liên.

Nghe rõ mấy chữ “bữa tối dưới ánh nến” mà cô ta nói.

Cô và chồng kỉ niệm hai năm ngày cưới, chồng cô lại ở bên cạnh người phụ nữ khác ăn bữa tối dưới ánh nến, nghĩ lại thật châm chọc.

Phương Thanh Liên thật sự quay về rồi!

Mặc dù không muốn tin nhưng đây chính là sự thật.

Mà sự thật này cũng lập tức hạ gục cô, ý chí tan rã.

Không cần nói đến bây giờ, từ hai năm trước, cô so với Phương Thanh Liên đã hoàn toàn thua.

Sao cô lại hi vọng Lục Kiến Thành sẽ chọn mình chứ?

Vì cô mang thai sao?

Giờ phút này Nam Khuê cảm thấy may mắn vì mình không nói ra, nếu không thật sự tự rước lấy nhục.

Khóc một lúc, giải tỏa một lúc.

Nam Khuê bình tĩnh hơn rất nhiều, nếu ý anh đã quyết thì cô sẽ thản nhiên chấp nhận.

Tắm rửa xong, cô lên giường nằm.

Xoay đi xoay lại một lúc lâu, lúc cô vừa muốn ngủ thì Hoắc Ti Yến đột nhiên gọi điện đến: “Kiến Thành uống say, đang làm loạn ở đây, cô đến mang cậu ta về nhà đi.”

Nam Khuê đang buồn bực: Không phải anh đang ở cùng một chỗ với Phương Thanh Liên sao?

Tại sao lại chạy đến chỗ Hoắc Ti Yến uống rượu rồi?

Nam Khuê đang định nói: “Tôi có chút không tiện, anh tìm người đưa anh ấy về đi!”

Thì Hoắc Ti Yến ở đầu dây bên kia đã cúp máy.

Cô gọi lại, bên kia đã chuyển thành tắt máy.

Nam Khuê cố nén cảm giác khó chịu, cô rời giường, thay xong quần áo, sau đó nói lái xe đưa cô đến câu lạc bộ Lục Kiến Thành hay đến.

Lúc cô đến nơi, bên trong rất yên tĩnh.

Hình như Lục Kiến Thành rất say, anh đang nằm ngủ trên sopha, chân dài co lại, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như cũ.

Không thể không nói có một số người trên thế giới vô cùng hoàn hảo, cho dù là thời điểm nào, cho dù say đến mức không còn chút tỉnh táo nào cũng vẫn đẹp đẽ như vậy, Lục Kiến Thành là một ví dụ.

Nam Khuê vừa lại gần đã cảm thấy buồn nôn.

Cô đoán có lẽ đây là phản ứng nôn nghén ban đầu.

Khó khăn lắm mới có thể kiềm chế được, cô nhìn về phía Hoắc Ti Yến: “Sao lại say thành như vậy? Không phải anh ấy ở cùng một chỗ với Phương Thanh Liên sao?”

“Hóa ra cô biết?” Hoắc Ti Yến nhìn cô, vẻ mặt châm chọc không chút che giấu: “Chồng cô muốn qua đêm với người phụ nữ khác, cô để mặc cho cậu ta đi?”

Nam Khuê nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi, rồi lại từ từ buông ra.

Cô bình thản trả lời: “Chúng tôi đã bàn xong thỏa thuận ly hôn, ngoài chứng nhận ly hôn ra, anh ấy đã là người tự do, tôi không có quyền xen vào hay trói buộc anh ấy.”

“Ha…” Hoắc Ti Yến cười lạnh nhìn cô: “Cô cũng rộng lượng thật.”

“Nam Khuê, cô có lương tâm không vậy, những năm này Kiến Thành đối xử với cô như thế nào? Nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, cậu ta nói ly hôn là ly hôn sao, cô không biết níu kéo một chút sao?”

Nam Khuê có chút kinh ngạc nhìn anh ta: “Tôi nhớ rằng lúc trước khi tôi và anh ấy kết hôn, anh là người phản đối mạnh mẽ nhất, hiện tại tôi muốn ly hôn với anh ấy, không phải anh nên là người vui mừng nhất hay sao?”

“Trước khác nay khác, lúc ấy tôi không thích cô, nhưng đã kết hôn rồi thì hai người nên cố mà quý trọng nhau chứ không phải đem hôn nhân ra làm trò đùa. Hơn nữa…”

Anh ta dừng một chút rồi sâu xa nói: “Cô hợp với cậu ta hơn là Thanh Liên.”

Nam Khuê gọi lái xe đến, cô và lái xe cùng nhau đỡ Lục Kiến Thành lên xe.

Không ngờ vừa xuống xa đã gặp Lục Minh Bác.

“Cha, sao cha lại đến đây?”

Lục Minh Bác yên lặng nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Đã kết hôn rồi mà còn không có chừng mực như vậy, còn uống say như chết, đúng là không thể tưởng tượng được.”

Nam Khuê lập tức cười nói: “Cha, cha đừng trách Kiến Thành, hôm nay là ngày kỉ niệm ngày cưới của chúng con nên mới gặp gỡ thêm mấy người bạn, tất cả mọi người đều mời rượu con, Kiến Thành thương con nên mới uống giúp, anh ấy một người nhưng uống hai phần.”

Sau khi nghe cô nói vậy, sắc mặt Lục Minh Bác mới dịu lại: “Vậy còn tạm được.”

Sau đó ông đưa món quà trong tay cho Nam Khuê: “Đây là quà ông nội tặng hai đứa nhân ngày kỉ niệm ngày cưới, đột nhiên có việc nên đưa hơi muộn, hi vọng con thích, cũng mong sau này các con có thể nắm tay đi về phía trước, bên nhau đến lúc đầu bạc.”

“Cảm ơn ông nội, cảm ơn cha, con rất thích. Cũng cảm ơn mọi người còn nhớ rõ.”

Nam Khuê thật lòng nói lời cảm ơn, cũng thật sự cảm động.

“Con không mở ra xem thử sao?” Lục Minh Bác hỏi.

“Chỉ cần là quà ông nội và cha tặng, dù là gì con cũng rất thích.”

“Con đứa nhỏ này, đơn thuần, tốt bụng lại dễ mềm lòng, đúng là đặc biệt khiến người khác yêu thích mà.” Ánh mắt ông nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Nếu nó dám bắt nạt con thì con đừng khách sáo, lúc nào cũng có thể nói cho cha và ông nội nghe, chúng ta làm chỗ dựa cho con.”

“Cảm ơn cha, con nhất định nhớ rõ.” Nam Khuê cười vô cùng tươi.

“Vậy cha không quấy rầy hai đứa nữa, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Nam Khuê giao Lục Kiến Thành cho quản gia: “Cha, con tiễn ngài một đoạn.”

“Không cần, con còn cần thời gian để sắp xếp cho nó, làm xong sớm còn nghỉ ngơi.”

“Vâng, cha đi thong thả!”

Vất vả lắm mới đưa được Lục Kiến Thành lên tầng để chuẩn bị nước tắm.

Lúc cô đi từ phòng tắm ra thì phát hiện Lục Kiến Thành đã trực tiếp ngã xuống đất ngủ thiếp đi.

Nam Khuê bỗng nhiên nở nụ cười, hóa ra không phải lúc nào anh cũng nhẹ nhàng nho nhã, anh cũng sẽ có lúc mắc sai lầm.

Cô ngồi xổm xuống, đưa tay chọc vào người anh: “Lục Kiến Thành, tắm rửa.”

“Mau dậy đi, anh không đứng dậy thì em mặc kệ anh nha!”

Vẫn không có phản ứng.

Nam Khuê thở dài một hơi, chỉ có thể giúp anh cởi từng món đồ xuống.

Sau đó đỡ anh vào phòng tắm tắm rửa.

Mùi sữa tắm là mùi sữa bò ngào ngạt, đây là loại sữa tắm cô tự mình chọn, là mùi hương cô rất thích.

Nhưng hôm nay trong quá trình tắm rửa cho Lục Kiến Thành cô lại buồn nôn đến mấy lần.

Khó khăn lắm mới tắm xong rồi đỡ anh lên giường, Nam Khuê cho rằng cuối cùng mình cũng có thể nghỉ ngơi.

Lục Kiến Thành đột nhiên xoay người lại, hai tay ôm lấy eo cô, thấp giọng nỉ non: “Đừng đi, ngủ cùng với anh!”

Trái tim Nam Khuê như có một dòng nước ấm chảy qua, nhịp tim không khống chế được mà đập loạn.

Cảm giác này rất giống với cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy anh, tim như hươu con chạy loạn, trong lòng đều là cảm giác ngọt ngào mềm mại.

Bình thường dáng vẻ của anh luôn là bày mưu tính kế người khác, bộ dạng lúc nào cũng nho nhã bình tĩnh, cô chưa từng thấy vẻ mặt nũng nịu này của anh.

Trái tim cô mềm đi, đột nhiên không đành lòng đẩy anh ra.

Cũng được, một đêm cuối cùng.

Ngày mai ly hôn, bọn họ cũng không còn cơ hội tiếp tục chung giường với nhau nữa.

Để hôm nay thành ký ức cuối cùng của cô đi!

“Được.”

Cô nhẹ giọng đồng ý, nằm xuống bên cạnh anh, sau đó đắp chăn cho cả hai người.

Trước khi ngủ, ngón tay cô như một chiếc bút nhẹ nhàng phác họa lại lông mày, mũi và môi của anh.

Cuối cùng rơi xuống tay anh, đan tay vào với anh, nắm thật chặt lấy tay anh.

Những việc này cô chỉ dám lặng lẽ làm khi anh đã ngủ say.

Buổi sáng hôm sau, Nam Khuê bị tiếng điện thoại làm giật mình.

Cô còn có chút buồn ngủ, cảm giác ngủ không ngon, mơ mơ màng màng cầm điện thoại đặt lên tai: “Alo, xin chào.”

“Cô… là Nam Khuê?” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói kinh ngạc của một người phụ nữ.

Là giọng của Phương Thanh Liên.

Cô cầm nhầm, đây là điện thoại của Lục Kiến Thành.

Nam Khuê giật mình một cái, lập tức ngồi dậy.

Cô mở to mắt, nhanh chóng nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó đưa cho Lục Kiến Thành: “Cô Phương tìm anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương