Nghịch Tập Sủng Nhanh Còn Kịp (3S)

Chương 3



Chương 3: Vết cắt

Lời nhắc nhở của Dương Huế khiến Lê Hương thực sự đi tìm việc. Cô muốn làm gì đó để khiến bản thân bận rộn bởi vì cô đã chán ngấy cuộc sống chỉ ăn không ngồi rồi, tiêu tiền của chồng, ngồi trong ngôi nhà to lớn lạnh lẽo mòn mỏi chờ chồng về. Mạc Tuân không cho cô đi làm nhưng chưa bao giờ nói lý do, anh cũng không trình bày lý do cho bất cứ quyết định nào cả. Việc gì mà Mạc Tuân quyết, anh sẽ thông báo và làm y như vậy, Lê Hương không hề có tiếng nói trong nhà.

Buổi chiều, cô ăn mặc đơn giản đeo balo trên vai, ra ngoài đi dạo phố và mua hồ sơ xin việc rồi vào một quán cafe ngồi lướt web để tìm kiếm thông tin tuyển dụng. Thật trùng hợp, cô trông thấy Dực Minh đi vào một mình.

Lê Hương nhìn lên, mỉm cười khách sáo coi như chào hỏi khiến Dực Minh sững lại. Chần chừ một lát, anh ta đi tới trước mặt cô, lịch thiệp hỏi:

– Lê Hương, thật trùng hợp, cô có hẹn à?

– Chào anh, tôi đi một mình. Anh có hẹn sao?

Dực Minh lắc đầu, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai giãn ra thành một nụ cười tươi tắn.

– Không, tôi cũng đi một mình. Tôi có thể ngồi đây được không?

Lê Hương gật đầu bởi vì không tiện từ chối. Dực Minh và cô chỉ coi như quen biết, chưa từng thực sự nói chuyện với nhau. Anh ta cao to, vô cùng đẹp trai, mày kiếm mũi cao môi đỏ mắt sáng như sao, trông không khác nào minh tinh điện ảnh. Nhiều minh tinh còn không đẹp trai bằng. Đã thế anh ta còn vô cùng tài giỏi, mới 29 tuổi đã là giám đốc điều hành một thương hiệu thời trang nổi tiếng. Hèn gì mà Dương Huế mê Dực Minh như điếu đổ. Mạc Tuân cũng rất đẹp trai nhưng là kiểu lạnh lùng khó gần.

Ánh mắt Lê Hương khiến Dực Minh ngừng cười.

– Đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức nói chuyện nhỉ, mặc dù chúng ta gặp nhau cũng không ít.

– Phải. Anh luôn đi cùng Dương Huế mỗi khi tôi trông thấy anh.

Họ là một đôi tiên đồng ngọc nữ trong giới thượng lưu. Dương Huế là tiểu thư út của tập đoàn Dương thị, một ngôi sao trên trời, ánh trăng dưới nước khiến Mạc Tuân không với tới được, chỉ có thể đứng từ xa nhìn. Dực Minh thì khác, Dực gia là phú khả địch quốc, Dương Huế theo cũng mệt nghỉ.

Dực Minh gật gù công nhận, đánh giá Lê Hương một chút rồi nói:

– Cô có ý định đi làm à, đã xin ở đâu chưa?

Lê Hương nhướn mày.

– Dương Huế nói với anh ư?

Dực Minh lắc đầu, gõ tay xuống bàn. Lê Hương nhìn điện thoại của mình đặt trên bàn vẫn sáng màn hình, có thể trông thấy một loạt website tuyển dụng mà cô đang tìm kiếm. Cô giấu sự xấu hổ trong nụ cười khách sáo, với tay tắt màn hình đi.

– Tôi đang tìm việc. Ở nhà mãi cũng buồn chán, tôi lại không có nhiều bạn.

– Thật trùng hợp, công ty Derefout của tôi hiện tại đang tuyển nhân viên chuyên ngành kế toán, quản trị kinh doanh. Nếu cô không chê, có thể nộp hồ sơ ứng tuyển.

Lê Hương bất ngờ, mở to mắt nhìn. Bồi bàn mang menu ra, cuộc nói chuyện tạm dừng khi Dực Minh gọi cafe. Sau đó anh ta chuyển chủ đề.

– Sang tuần có buổi từ thiện quyên góp cho quỹ Nhi Đồng của thành phố ở khách sạn Royalland, tôi thấy Mạc Tuân và cô có tên trong danh sách khách mời. Cô sẽ đến chứ?

– Tất nhiên rồi. – Mắt Lê Hương bừng sáng. Những buổi tiệc từ thiện tạo cảm giác vô cùng ấm áp, đương nhiên là cô sẽ có mặt.

Dực Minh nhấp một ngụm cafe nhìn Lê Hương một chút rồi rời mắt đi. Họ không có nhiều chủ đề chung để nói, đành phải nói về thời trang. Thế nhưng khi Lê Hương vừa hỏi đến, Dực Minh như biến thành một người khác, nói say sưa, gần như thao thao bất tuyệt. Lê Hương nghe cái hiểu cái không và cảm thấy thế giới đó thật là hoa lệ. Cô cười rất nhiều.

Họ trò chuyện hơn một giờ đồng hồ, Dực Minh hỏi xin số điện thoại của cô. Hai người trao đổi số rồi chào tạm biệt.

Từ trước đến giờ Lê Hương ác cảm với Dương Huế và nghĩ rằng Dực Minh là một cái gì đó xa vời đến nỗi Dương Huế còn không thể nắm bắt được. Cô ta quằn quại trong tình yêu trắc trở với Dực Minh, cứ vài tuần lại gọi cho Mạc Tuân một lần, khóc lóc, uống rượu say khướt, tìm kiếm sự an ủi từ chồng cô. Buồn cười thật. Hiện tại tiếp xúc mới biết Dực Minh không phải tuyệt đại thiếu gia mắt hếch lên trời.

Lê Hương trở về nhà lúc sẩm tối, để ba lô trên sofa phòng ngủ rồi đi tắm. Lúc cô tắm xong đi ra thì giật thót mình vì Mạc Tuân đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, mặt mày cau có.

– Anh về rồi… Hôm nay về sớm vậy?

– Em không muốn anh về sớm? – Giọng anh rất lạnh, ẩn chứa sự nguy hiểm.

Lê Hương bước tới gần, nhìn thấy hồ sơ xin việc trong ba lô đã nằm trên bàn thì chợt hiểu ra vì sao Mạc Tuân cau mày lạnh nhạt. Cô bước tới nhặt hồ sơ lên.

– Anh lục ba lô của em? Từ khi nào anh lại thiếu tôn trọng riêng tư như vậy?

– Anh tôn trọng em nhưng em không coi lời anh nói ra gì. – Mạc Tuân giận giữ nhìn cô, lông mày cau lại. – Anh không đồng ý cho em đi làm, em ở sau lưng anh lén lút đi mua hồ sơ xin việc. Em định làm gì?

– Tại sao anh lại không muốn em đi làm? Anh muốn em suốt ngày ở nhà chờ đợi mòn mỏi, trông ngóng chờ đợi mỗi khi anh đi công tác dài ngày để rồi đến lúc anh trở về, chưa vui vẻ được bao lâu anh lại nửa đêm lao ra ngoài đi an ủi người yêu của người khác?

Mạc Tuân sa sầm nét mặt.

– Em đừng nghĩ linh tinh…

– Em không muốn nghĩ linh tinh nên đang tìm việc để khiến mình bận rộn đây.

– Anh không cho phép. – Mạc Tuân dằn từng tiếng, giật hồ sơ khỏi tay Lê Hương, vò nát rồi quăng vào thùng rác.

Cô nhìn anh, uất ức trào lên, nghèn nghẹn nơi cổ họng. Mạc Tuân mở tủ lấy quần áo đi tắm, lạnh lùng không giải thích lý do. Anh lúc nào cũng vậy, không tranh luận, độc đoán sắp xếp cuộc đời cô.

Ngón tay Lê Hương đau buốt, cô đưa lên nhìn thì thấy một vết cắt sâu đang chảy máu, có lẽ bị cạnh sắc của hồ sơ cứa vào. Nhìn máu nhỏ lách tách xuống sàn, Lê Hương thẫn thờ bịt vết cắt lại, đi xuống bếp tìm hộp đồ sơ cứu.

Đêm hôm đó Mạc Tuân như thú dữ, làm cô hết lần này đến lần khác khiến toàn thân Lê Hương đau rã rời. Sáng hôm sau cô dậy muộn, nhìn thấy trên đầu giường có một hộp băng cá nhân và thuốc nhanh liền sẹo, trong lòng không biết là tư vị gì.

Tối thứ hai, Lê Hương chọn một chiếc váy trắng lịch sự, không hở vai, dài gần tới đầu gối, không quá bó để mặc đi dự tiệc từ thiện. Những bữa tiệc như thế này không cần phải cầu kì quá bởi vì ý nghĩa lớn lao của nó. Gia đình cô đã từng trải qua thời gian túng quẫn nên cô biết một ngụm nước khi khát khô cổ họng còn đáng quý hơn đồ uống ngon ngọt ngày thường. Sự quyên góp đúng thời điểm, đúng người sẽ mang tới giá trị nhân văn sâu sắc.

Lê Hương mỉm cười khi thấy Mạc Tuân chờ mình ở phòng khách. Họ hiếm khi đi dự tiệc cùng nhau nhưng nếu đã đi, anh sẽ chờ cô. Mạc Tuân lạnh lùng nhìn từ đầu đến chân Lê Hương, có vẻ không hài lòng về bộ váy. Lê Hương đeo túi xách lên vai vờ như không nhận ra ánh mắt đó.

Lái xe đưa họ tới khách sạn Royalland, cô khoác tay Mạc Tuân vào trong đại sản, theo anh chào hỏi một vòng rồi tự tách ra đi tìm mấy vị phu nhân để nói chuyện quyên góp. Các quý phu nhân biết rất nhiều trại trẻ mồ côi và những gia đình có hoàn cảnh khó khăn. Lê Hương tươi cười hộ tống họ, nghe họ trò chuyện, có thể ủng hộ bao nhiêu liền ghé vào ủng hộ. Về phần Mạc Tuân, anh sẽ ủng hộ cho các quỹ lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương