Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 133: Chó, không thể cắn người loạn



Đúng lúc này, Chu Bưu sắc mặt khó coi, mang theo một đám bảo an đi lên, nhìn Trần Thanh Đế, trầm giọng nói:

– Trần đại thiếu, ta muốn biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

– Ngươi có tư cách biết sao?

Trần Thanh Đế nhíu mày, tràn đầy khinh thường nói:

– Bản đại thiếu muốn dạy dỗ một người, chẳng lẽ còn phải nói cho ngươi sao? Chu Bưu ngươi tính toán là thứ gì?

– Chu Bưu ta tuy không coi vào đâu, nhưng mà…

Trong hai tròng mắt của Chu Bưu hiện lên một đạo hàn mang, cố nén sát cơ, trong lòng lạnh giọng nói:

– Bất Phàm thiếu gia để cho ta phụ trách an toàn ở đây, ngươi lại cho người đánh Lữ Hậu Tích trọng thương, ngươi nhất định phải cho Bất Phàm thiếu gia một công đạo.

Chu Bưu, căn bản là xem thường Trần Thanh Đế. Ai không biết, Trần Thanh Đế chính là một phế vật, ỷ vào Trần gia sau lưng, ngang ngược càn rỡ, làm xằng làm bậy.

Ở Chu Bưu xem ra, Trần Thanh Đế không có Trần gia, ngay cả một tên ăn mày cũng không bằng.

Tuy như thế, nhưng Chu Bưu cũng không dám ở ngoài sáng lên tiếng, nói Trần Thanh Đế thế nào. Trần gia sau lưng, ngay cả Lữ Bất Phàm cũng cố kỵ, chớ nói chi là hắn, cho nên hắn liền trực tiếp chuyển Lữ Bất Phàm ra.

– A!

Đúng lúc này, Lữ Hậu Tích đã hôn mê hình như là đau quá tỉnh lại, phát ra một tiếng gầm rú thê thảm, mặt mũi tràn đầy máu tươi, diện mục dữ tợn.

– Con mẹ nó, mọi người đi đâu rồi, còn không mau giết chết cẩu tạp chủng kia cho ta.

Lữ Hậu Tích nằm trên mặt đất, nhìn bọn người Chu Bưu, quát:

– Chu Bưu, các ngươi đều là người chết sao? Còn không tranh thủ thời gian động thủ?

– Hai người các ngươi, mang Lữ Hậu Tích đến bệnh viện.

Chu Bưu nhíu mày, căn bản cũng không có để ý tới Lữ Hậu Tích, chỉ là nhìn hai tên bảo an thản nhiên nói.

Chu Bưu là người nào? Đây chính là thân tín của Lữ gia thiên tài Lữ Bất Phàm, há có thể đem tiểu hoàn khố như Lữ Hậu Tích để vào mắt?

– Vâng, Bưu gia!

Hai cái ngựa chết nhanh đến đi vào Lữ Hậu Tích bên người, đem Lữ Hậu Tích khung.

– Con mẹ nó, Chu Bưu, ngươi giết hắn cho lão tử, giết hắn đi.

Lữ Hậu Tích bị khiêng lên, như là điên rồi, rống to kêu lớn, bất quá, rất nhanh lại hôn mê bất tỉnh.

– Lý Nhược Băng, Chương Đài, chúng ta đi thôi.

Trần Thanh Đế nhìn cũng không có nhìn Chu Bưu, quay người ly khai.

– Chậm đã…

Sắc mặt Chu Bưu lập tức âm trầm xuống, ngăn ở trước mặt Trần Thanh Đế, lành lạnh nói ra:

– Trần đại thiếu, ngươi tốt nhất đi theo ta gặp Bất Phàm thiếu gia, bằng không thì đừng trách ta không khách khí.

– Oanh!

Một tiếng trầm đục, Chương Đài đứng ở bên cạnh Trần Thanh Đế, đột nhiên bạo phát, một cước hung hăng, đá vào ngực Chu Bưu. Chu Bưu không có bất kỳ đề phòng, thân hình liên tiếp lui về phía sau.

– Bưu gia!

– Bưu gia!

Đám bảo an sau lưng Chu Bưu trong lòng kinh hãi, nhanh chóng đỡ lấy Chu Bưu.

– Cút ngay cho tao.

Chu Bưu đứng vững thân thể, phẫn nộ gạt bỏ mấy bảo an, gắt gao nhìn chằm chằm vào Chương Đài, lạnh giọng nói ra:

– Trần đại thiếu, người này nhất định phải chết.

– Vậy sao?

Trần Thanh Đế nhíu mày, sờ lên cái cằm, rất là khinh thường nói:

– Chu Bưu, ta ngược lại muốn nhìn một chút, ngươi phải chăng dám giết hắn hay không.

– Tốt, rất tốt, Trần đại thiếu, hiện tại ta để cho ngươi biết, ta giết hắn đi như thế nào.

Chu Bưu giận quá thành cười, vung tay lên, lạnh giọng quát:

– Phế tiểu tử này cho lão tử.

Trần Thanh Đế, Chu Bưu không dám động, nhưng Chương Đài hắn lại không để vào mắt. Cho dù Chương Đài là chó của Trần Thanh Đế, đó cũng là chó của phế vật, cứ giết không tha.

– Cút!

Trần Thanh Đế nộ quát một tiếng, toàn thân tràn ngập sát cơ dày đặc, toàn thân Chu Bưu rung mạnh, sắc mặt cũng lập tức trở nên tái nhợt, liên tiếp lui về phía sau.

Đám bảo an vừa muốn động thủ kia, tất cả đều sững sờ tại nguyên chỗ, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, vô ý thức tránh ra một con đường.

Chương Đài cùng Lý Nhược Băng, cảm nhận được sát cơ trên người Trần Thanh Đế, sắc mặt cũng biến đổi, sát khí của Trần đại thiếu, thật sự là đáng sợ.

– Chu Bưu, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chỉ là một con chó, một con chó của Lữ Bất Phàm mà thôi.

Trần Thanh Đế vỗ vỗ khuôn mặt béo phì của Chu Bưu, cười lạnh không thôi:

– Chó của Lữ Bất Phàm, tuy có thể cắn người, nhưng cũng phải nhìn đối phương là người nào.

Nói xong, Trần Thanh Đế ngang nhiên ly khai, Chương Đài cùng Lý Nhược Băng cũng theo sát phía sau.

Về phần Lý Nhược Phong ngồi ở cửa ra vào toilet, lại không người hỏi thăm, nhìn thấy Lý Nhược Băng nhìn cũng không nhìn hắn một cái liền ly khai. Hắn biết rõ, Lý Nhược Băng đã biết hết thảy.

– Muội muội, chờ… chờ ta một chút…

Tuy Lý Nhược Phong vô dụng, nhưng cũng không phải người ngu, biết rõ nơi đây không nên ở lâu, bằng không thì hắn có thể xui xẻo.

– Trần Thanh Đế, lão tử nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Đưa mắt nhìn Trần Thanh Đế ly khai, trong hai tròng mắt của Chu Bưu, tràn đầy sát khí nồng đậm, nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ:

– Dùng không được bao lâu, lão tử có thể hung hăng tra tấn ngươi. Đến lúc đó, lão tử muốn cho ngươi sống không bằng chết, muốn cho ngươi vì hành vi hôm nay, trả giá thảm trọng, nhất định, nhất định!

– Em, là anh nhất thời hồ đồ, tin lời của Lữ Hậu Tích.

Lý Nhược Phong đuổi theo tới bên người Lý Nhược Băng, liên tục cầu khẩn nói:

– Em, anh biết sai rồi, em tha thứ cho anh đi.

– Anh sai? Sai cái gì?

Lý Nhược Băng cũng không quay đầu lại, lạnh như băng nói:

– Tôi không rõ anh đang nói cái gì.

Rất hiển nhiên, Lý Nhược Băng không muốn dây dưa ở trên vấn đề này.

– Em…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương