Các Cổ Tiên mà Chung Sơn thu phục, khi nhìn lại Huyễn Cơ, trong mắt lóe lên vẻ kính sợ. Đối với việc gia nhập Đại Tranh cũng càng ngày càng kiên định. Đại Tranh quả nhiên không để cho mình thất vọng,
ngược lại là đám người mình với cao.
Trên quảng trường những cường giả cự tuyệt Thân Công Báo kia, giờ phút này sắc mặt cũng trở nên cổ quái.
Từ lúc nơi này năm đó Thánh nhân lần lượt ngã xuống, mọi người đều hiểu, thiên hạ đại loạn sắp tới, tán tu tự nhiên muốn tìm một chỗ dựa vững
chắc, dù sao thiên hạ đại loạn, đều lan đến toàn bộ đại thế giới, đến
lúc đó loạn thế tranh hùng, rất nhiều người đều bị chết oan chết uổng.
Gia nhập ai? Rất nhiều người đều do dự. Dù sao lựa chọn gia nhập ai, đều phải đem tánh mạng của mình bán ra, dù sao là làm một cuộc đánh cược,
ai lại không thận trọng đây?
Lúc trước từ chối không tiếp Thân Công Báo, hiện tại, có lẽ chỉ cần Thân Công Báo lại chiêu hiền đãi sĩ, nhất định sẽ thu được hiệu quả không
tưởng.
Ở ngoài Đạo tràng, vô số cường giả vây xem cũng ngạc nhiên không thôi
nhìn bên trong, lúc nhìn thấy mấy ức Thiên Ma, rất nhiều người đều có
loại cảm giác tận thế phủ xuống, nhưng mà, nàng kia chỉ vẻn vẹn lật tay
đã hóa giải tất cả?
Một hư ảnh nữ nhân áo trắng thật lớn? Đó là cái gì?
Tại chỗ sâu trong đám người, một chỗ chân núi. Giờ phút này đang đứng
một nam nhân áo trắng, vô cùng quỷ dị là, nam nhân áo trắng này đứng ở
nơi đó, người thường dường như căn bản nhìn không thấy hắn.
Nam nhân áo trắng khuôn mặt mơ hồ. Nhưng từ thân hình đến xem, nếu Chung Sơn nhìn thấy hắn, nhất định liếc mắt một cái là nhận ra, Thánh nhân Di Thiên!
– Vạn Ác Chi Nguyên? Lúc Di Thiên nhìn thấy hư ảnh màu trắng kia kinh ngạc nói.
Trầm tư một chút, trong thanh âm Di Thiên mang theo một cỗ lãnh ý nói:
– Nữ tử này không ngờ tìm được Vạn Ác Chi Nguyên, hơn nữa có thể khống chế nó? Chung Sơn, ngươi đúng là may mắn!
Vạn Ác Chi Nguyên đúng là tên ban đầu của Huyễn Cơ, tuy nhiên, khi đó
Huyễn Cơ còn chưa có linh tính, chỉ là một pho tượng bạch ngọc, được gọi là Vạn Ác Chi Nguyên.
Có lẽ Di Thiên cũng không nghĩ tới, pho tượng bạch ngọc kia không ngờ lại sinh ra linh tính!
Đao Nhân Đồ chiến đấu cực kỳ tanh máu, ngàn tên Đại Yêu, trong nháy mắt chỉ còn lại mấy chục tên Đại Yêu.
Lúc này, các Đại Yêu ngay cả có chiến ý lớn hơn nữa, cũng không khỏi
không quay đầu bỏ chạy, ở nơi này đâu phải chiến đấu, căn bản là một
tràng giết hại, mà đám người mình đúng là đợi người tới giết, sớm muộn
gì cũng phải chết?
Trong lúc nhất thời, Đại Yêu nhao nhao bỏ chạy, Đao Nhân Đồ tự nhiên sẽ không bỏ qua, giết! Giết! Giết! Giết! Giết!
Hai Tổ Tiên cùng đi với Thiên Ma công tử từ lúc bắt đầu đã bị áp chế,
nhưng hai người vẫn trông cậy vào Thiên Ma công tử có thể xử lý Chung
Sơn, bởi vì chỉ cần Chung Sơn chết, tất cả sẽ tự sụp đổ. Nhưng mà, biểu
hiện của Thiên Ma công tử làm cho hai người quá thất vọng. Quả thực là
thất vọng khiến người ta giận sôi.
Ở lại đây chiến đấu? Căn bản là muốn chết!
Nghĩ đến lúc Giang Vũ Thánh nhân nhắc tới Chung Sơn, lúc trước có thể
đánh cho Thánh nhân hai bạt tai mà toàn thân trở ra? Hai Tổ Tiên giật
mình một cái. Liều mạng đỡ một chưởng công kích của U Sơn U Thủy, thân
hình thoắt một cái, hóa thành 2 đạo cầu vồng trốn chạy.
Trốn?
U Sơn, U Thủy hơi sửng sờ, tiếp đó giết qua.
– Không cần đuổi theo, đi giúp U Tuyền! Chung Sơn gào to một tiếng.
– Vâng! Hai người xông lên trời. Thẳng tới chiến trường Tôn Thân.
Tôn Thân độc đấu với Kim Bằng cũng đã có chút cố hết sức, bỗng nhiên
xông lên một U Tuyền, lập tức bị áp chế, lúc này lại tới hai tên nữa? 4
đường thiên đạo vây Tôn Thân ở bên trong, phảng phất thề phải giết chết
Tôn Thân vậy.
Toàn trường thay đổi cực kỳ sáng rõ.
Bắc Đạo tràng, hoàn toàn thất bại!
Nam Đạo tràng, mặc dù còn chưa hoàn toàn bại, nhưng so với hoàn toàn bại còn thảm thiết hơn.
Ngàn tên Đại Tiên đảo mắt bị giết sạch sẽ. Bầu trời, bốn đại Tổ Tiên vây giết Tôn Thân, tuy là Tôn Thân có thiên đại thủ đoạn, giờ phút này cũng rất khó xoay chuyển trời đất.
– Oanh… Oanh…… Oanh……!
Trong trời cao, giờ phút này Tôn Thân rốt cục nhìn thấu manh mối, tại
sao Kim Bằng lại kéo mình lên tận trời cao? Là vì muốn nhường ra không
gian cho người phía dưới.
Thiên Ma công tử đến, Tôn Thân cũng nhìn thấy.
Đồng thời trong lòng cũng không khỏi cười lạnh Chung Sơn, trời không
giúp ngươi Chung Sơn, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Quả nhiên, một đám người Thiên Ma công tử cũng vây giết Chung Sơn, nhưng mà, thủ hạ Chung Sơn lại có nhiều cao thủ như vậy, nhiều như vậy? Vì
sao? Nhiều như vậy?
Thiên Ma công tử thất bại, bắc Đạo tràng hoàn toàn thất bại, mà nhóm Đại Yêu mình mang tới trên cơ bản cũng bị tàn sát sạch sẽ.
Bốn đại Tổ Tiên xông tới? Cùng bên kia 1000 tên Đại Yêu chết hết, liền biến thành năm tên Tổ Tiên vây giết mình?
Đây, Chung Sơn lần này không phải đánh lui địch, hắn là muốn tuyệt sát ta?
– Rống……………!
Kinh sợ Tôn Thân rống to một tiếng, Tử kim côn trong tay vũ động càng
thêm mạnh mẽ, nhưng mà, bốn Tổ Tiên bốn phía, người nào đều là tồn tại
không kém gì Tôn Thân, nếu là Tôn Thân hoàn toàn tiêu hóa vật của Chuẩn
Đề lưu cho hắn, có lẽ còn có thể chiến một trận, giờ phút này…
Đứng ở phía dưới, nhìn không gian bầu trời rung lắc.
Vương Khô mở miệng nói: – Thánh Vương, Tôn Thân đã bị thương nặng,
nhưng, ta lo lắng lúc sắp chết hắn sẽ phản công xuất hiện tình huống
lớn! Đến lúc đó Tôn Thân không chết, nhất định sẽ hậu hoạn vô cùng.
– Tôn Thân, hẳn phải chết! Trong mắt Chung Sơn lóe lên vẻ lãnh ý.
Đối với Tôn Thân, Chung Sơn cũng hết tính nhẫn nại rồi. Với Tôn Thân, Chung Sơn đã hạ mệnh lệnh tuyệt sát.
– Vậy thần tiến đến trợ giúp, khiến cho Tôn Thân trốn cũng không thể trốn! Vương Khô nói.
Chung Sơn nhìn lại bầu trời rung lắc kia, lắc đầu.
– Ách? Vương Khô không rõ.
– Cẩn thận bốn phía, uy hiếp không ở bầu trời! Chung Sơn thản nhiên nói.
Uy hiếp không ở bầu trời? Trong mắt khô lâu Vương Khô u quang lóe lên
một cái. Một bên Soán Mệnh Sư Tử Dương Kinh Hồng cũng đầy mặt kinh ngạc.
– Uy hiếp? Chung Thánh Vương, không phải là ngươi cho rằng xung quanh
còn có Thánh nhân ẩn núp? Tử Dương Kinh Hồng kinh ngạc nói.
– Ta chỉ là đoán, ngươi tính thì sẽ biết! Chung Sơn nói.
Tử Dương Kinh Hồng lập tức bấm tay. Bấm bấm, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về một phương hướng phía xa xa.
Cũng trong chốc lát Tử Dương Kinh Hồng nhìn lại kia, Di Thiên Thánh nhân thân hình vừa động, biến mất tại chỗ.
– Tính ra rồi sao? Chung Sơn hỏi.
– Chung Thánh Vương nói không sai, đúng là có Thánh nhân, bất quá hắn
cũng phát hiện ta suy tính hắn, hắn rời khỏi rồi, ta không biết là ai!
Tử Dương Kinh Hồng hít sâu một hơi lắc đầu.
Đông Châu, bây giờ đúng là từng bước kinh tâm!
Vương Khô giờ phút này cũng không bay lên trời.
– Giết……..!
Xa xa, Đao Nhân Đồ rốt cục đánh chém một tên Đại Yêu sau cùng. Vẻ mặt hưng phấn mãnh liệt.
Ngẩng đầu, Đao Nhân Đồ nhìn về phía bầu trời.
Thân hình vọt lên, Đao Nhân Đồ bắn về phía chiến trường trên bầu trời.
Trong trung tâm chiến trường, tử kim quan của Tôn Thân đã bị đánh vỡ,
tóc tai bù xù, hoàng kim giáp lại vỡ nát không chịu nổi, Tử kim côn
trong tay cũng bị vặn vẹo.
Toàn thân bị thương nặng, bốn đại Tổ Tiên lâu đời tuyệt sát công kích, Tôn Thân há có thể địch nổi?
Chiến đấu cường thế lại phá mở không gian, tạo thành hắc động liên tục
lắc lư, lực đè ép của hắc động, khiến Tôn Thân vốn bị thương nặng càng
thêm khó chịu.
– Ầm!
Trên đầu bị Kim Bằng 1 kích nện xuống. Một tiếng nổ lớn vang lên, mặc dù thân hợp thiên đạo, cũng bị Kim Bằng phá mở ra một cái miệng lớn, máu
tươi chảy ròng ròng, ý nghĩ không khỏi hỗn loạn.
Lúc này, thương thế chồng thương thế.
– Phốc!
Một ngụm máu tươi phun ra, Tôn Thân vừa vặn nhìn thấy Đao Nhân Đồ phía dưới cũng xông tới.
Đuổi tận giết tuyệt? Chung Sơn thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Ta phải chết ở chỗ này?
– Rống…………………
Tôn Thân ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, toàn thân ánh sáng vàng
đại phóng, Tôn Thân thúc giục bí pháp, trong thời gian ngắn bạo tăng lực lượng. Bởi vì Tôn Thân biết, Đao Nhân Đồ đi lên, mình sẽ thật sự phải
chết không thể nghi ngờ.
Bí pháp là Chuẩn Đề để lại, bí pháp thúc dục, trong thời gian ngắn bạo
tăng năm lần lực lượng, nhưng mà thân thể trọng thương có thể phát huy
ra được bao nhiêu?
Năng lượng to lớn ầm ầm ép bốn đại Tổ Tiên ra ngoài. Phóng ra một cổ sóng không gian cường đại.
Tôn Thân xông lên trời, lại cúi đầu điên cuồng nhìn thoáng qua Chung Sơn phía dưới.
– Chung Sơn, ngày sau, ta sẽ diệt cả nhà ngươi……….!
Điên cuồng rống to một tiếng, Tôn Thân quay đầu bỏ chạy về phía đông nam.
– Chạy đi đâu! Kim Bằng rống lên.
– Oanh, oanh, oanh…………!
Trong lúc trốn chạy, Tôn Thân lại lần nữa thừa nhận một kích cường đại
của U Sơn, U Thủy, U Tuyền, miệng phun ra một ngụm lớn máu tươi. Bí pháp đã thúc giục đến mức tận cùng, thân hình điên cuồng bắn đi.
Kim Bằng giơ Phương Thiên Họa Kích mau chóng đuổi theo.
– Trở về! Vương Khô gào to một tiếng.
Thanh âm bắn thẳng lên bầu trời, khiến năm đại Tổ Tiên đang đuổi giết
Tôn Thân không khỏi sửng sốt. Trở về? Cơ hội tốt như vậy, nếu lại đuổi
giết một hồi, Tôn Thân hẳn phải chết a!
Nhưng mà Vương Khô hô như vậy, nhất định là Thánh Vương lệnh cho, một
đám người chỉ có thể mang theo một cỗ không cam lòng rơi xuống quảng
trường phía dưới.
– Thánh Vương, thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa! Kim Bằng không hiểu kêu lên.
– Yên tâm đi, Tôn Thân trốn không thoát! Chung Sơn thản nhiên nói.
– Ách? – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – Nam Chiêm Bộ Châu, nơi Hầu yêu tụ tập.
Tôn Thân một thân trọng thương hạ xuống trên một quảng trường.
Vô số Hầu yêu lập tức phát hiện Tôn Thân, người nào người nấy vô cùng kinh dị.
Nhóm tiểu Yêu cử người tiến lên, lúc này lại đi ra một đám Đại Yêu, Đại
Yêu vung tay lên ngăn lại tất cả Hầu yêu, đồng thời quát lui lũ Hầu yêu.
– Tiền bối, ngươi, ngươi tại sao lại như vậy? Một Hầu yêu trong đó lập tức kinh ngạc nói.
– Hộ pháp cho ta, ta muốn tu dưỡng! Tôn Thân lập tức nói.
– Vâng!
Các Hầu yêu cường đại vây tới tuân mệnh.
Tôn Thân đối với nơi này dường như cũng rất tinh tường, hoặc là nói nơi này vốn là trụ sở của hắn.
Không chút do dự, Tôn Thân lập tức một mình tiến vào trong đại điện. Tôn Thân hiểu được, với thương thế bây giờ, căn bản không thể rời đi,
thương thế này, nửa đường tùy tiện đến một tên Tổ Tiên, mình cũng sẽ
xong đời.
Cũng may Hầu yêu nơi này mình cũng biết, hơn nữa đều đã thần phục Đông
Hoàng Thái Nhất, chữa thương ở trong này, không còn gì tốt hơn. Cửa đại
điện đóng lại, Tôn Thân rất nhanh thiết trí rất nhiều trận pháp.
– Chung Sơn, Chung Sơn, khinh người quá đáng, ta nhất định phải giết cả
nhà ngươi, ta nhất định phải giết vợ ngươi, ta nhất định phải giết quần
thần ngươi, ta nhất định phải…! Khi thiết trí trận pháp, Tôn Thân sắc
mặt dử tợn nói.
Bỗng nhiên, lông tơ toàn thân Tôn Thân dựng lên. Một cỗ uy hiếp tử vong lập tức tràn ngập trong lòng.
– Xịch!
Một thanh kiếm nhỏ màu tím từ phía sau lưng xuyên thủng Nê Hoàn Cung của Tôn Thân. Quá nhanh, quá độc, rất xảo quyệt. Tôn Thân căn bản phản ứng
không kịp, hoặc là nói, hắn trọng thương, căn bản không thể phản ứng
kịp.
Tôn Thân không tin, mình sẽ chết ở chỗ này? Mình tại sao lại chết ở chỗ này? Tại sao có thể như vậy? Không có khả năng.
Mình là Tôn Thân, Tôn Thân! Đệ tử của Đấu Chiến Thắng Phật, đồ tôn của
Chuẩn Đề, càng được Chuẩn Đề lúc sắp chết quán thâu vô tận ưu đãi vào cơ thể, dù là phục tòng Đông Hoàng Thái Nhất, cũng chỉ là tạm thời, sớm
muộn gì, sớm muộn gì ta sẽ quát tháo thiên hạ.
Ta không thể chết được, ta sẽ không chết! Lại uất ức không biết tại sao bị đâm giết, tại sao lại như vậy?
– Xịch!
Kiếm nhỏ màu tím rút ra, lại lần nữa đâm vào trong cơ thể Tôn Thân. – Xịch!” “Xịch!” “Xịch!…
Liên tiếp đâm mười mấy lần, Tôn Thân căn bản xong đời.
Nhưng mà, cổ oán khí kia chống đở Tôn Thân chậm rãi xoay đầu lại.
Đứng phía sau là một nam nhân áo bào đen, nhìn không thấy dung mạo, thân hình cực kỳ âm u, cùng môi trường bóng tối hòa làm một thể.
Trong tay cầm một thanh kiếm nhỏ màu tím phát ra ánh sáng u lãnh. Đúng là kiếm này một lần lại một lần xuyên thủng mình.
– Ngươi, ngươi là ai? Tôn Thân có loại chết không nhắm mắt nói.
– Xịch! Người áo đen một kiếm đâm vào trên yết hầu Tôn Thân, Tôn Thân không thể mở miệng nữa.
– Từ lúc bắt đầu ở tiểu thế giới, ta đã chú ý tới ngươi, Thánh Vương vốn coi trọng tiềm lực của ngươi, đã nhân từ với ngươi, chuẩn bị khi thời
cơ thành thục thu phục ngươi, nhưng tâm tính ngươi luôn luôn không thể
khiến Thánh Vương vừa lòng, không biết hối cải. Phụng lệnh Thánh Vương,
ban cho Tôn Thân cái chết! Người áo đen thản nhiên nói.
Tôn Thân hư nhược ôm lấy yết hầu, trong mắt lộ ra vẻ không tin.
Tiểu thế giới? Thánh Vương? Hắn, hắn là người của Chung Sơn, làm sao có thể? Hắn là thuộc hạ của Chung Sơn?
– Ngươi muốn biết tên của ta? Đúng vậy, ngươi có tư cách biết được, phàm là người biết được thân phận của ta đều là người chết! Trừ Thánh Vương
ra, cũng chỉ có người chết mới có tư cách biết ta. Người áo bào đen
thản nhiên nói.
– Ngươi nhớ kỹ, ta là Đại Tranh Ngự Dụng Củng Vệ, Ảnh Vệ tổng chỉ huy
sứ, Ám Hoàng! Chết ở dưới kiếm của ta, là may mắn của ngươi! Ám Hoàng
thản nhiên nói.
– Xịch!
Lại một kiếm, Tôn Thân bị một kiếm trảm thành hai đoạn. Hoàn toàn chết
rồi. Ám Hoàng ra tay, không chỉ bỏ mình đơn giản như vậy, Chung Sơn hạ
mệnh lệnh tuyệt sát, Tôn Thân chỉ có đường hình thần câu diệt. Tuyệt
không buông tha!