*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Văn Văn.
Beta: behattieu97.
Cơ thể Tống Thư đột nhiên dừng lại.
Trong nháy mắt kia, cô gần như theo bản năng chạm vào cổ tay trái của mình, nhưng nơi đó trống không, không có gì cả—để tránh rắc rối, cô luôn tháo cái lắc tay vỏ sò nho nhỏ kia ra trước khi đi làm.
Khi cô ý thức được phản ứng của bản thân thì đã quá muộn để dừng lại.
Tống Thư cố gắng kiềm chế cảm xúc, xoay người, biểu cảm trên mặt phù hợp mà lộ ra chút nghi hoặc: “Tần tổng, ngài vừa mới gọi tôi sao? Thật xin lỗi, tôi không nghe rõ.”
Tần Lâu trầm mặc.
Hắn không chớp mắt mà nhìn cô chăm chú, ánh mắt tối tăm, sâu thẳm. Đôi mắt hắn dõi theo từng tấc trên ngũ quan của cô, không hề bỏ sót thứ gì, như thể bây giờ mới nghiêm túc nhìn rõ người con gái ở trước mặt mình như thế.
Trong nhà ăn, hai người đứng cùng nhau yên lặng hơn mười giây, phòng tuân thủ pháp lý cách chỗ này gần nhất, bọn họ xấu hổ đến nỗi không biết nên đặt tay chân ở đâu, cuối cùng vẫn là Diêu Ý Cầm bước lên làm người hòa giải.
“Tần tổng, ngài vừa mới là…?”
Ngữ khí mặc dù là dò xét nhưng lại cẩn thận từng li từng tí, cô sợ hòa giải không thành, không khéo lại dây vào mình.
Tần Lâu tựa hồ rốt cuộc cũng từ thanh âm của người thứ ba xen vào mà hồi phục tinh thần.
Hắn không quay đầu lại, chỉ nhìn cô gái tươi cười lãnh đạm đang đứng cách hắn không xa, sau đó Tần Lâu chậm rãi nhếch khóe môi.
“Tiểu vỏ trai.” Hắn nhìn chằm chằm Tống Thư và lặp lại lần nữa, con người đen nhánh thâm thúy.
Giây tiếp theo, hắn cười khẽ, quay người lại, giương mắt nhìn về phía cửa sổ nhà ăn, “—Ý tôi là hỏi giữa trưa hôm nay có món ăn này hay không?”
Trước một giây Đầu bếp trưởng còn ở cửa sổ xem náo nhiệt, không ngờ giây sau chiến hỏa lại lan đến trên người mình. Vẻ mặt Đầu bếp trưởng vô cùng mờ mịt, ngây thơ đứng lên:”Tần tổng, ý ngài là nói món vỏ sò chiên và những món tương tự như thế sao?”
Tần Lâu cười rộ lên, âm u, lại mang theo một loại ham muốn không thể giải thích, hắn không kìm nén dục vọng lại được.
“Mỗi kiểu ăn với vỏ sò, tôi đều muốn nếm thử.”
Thời điểm mọi người đều mê mang trong nhà ăn, Tần Lâu xoay người.
Không biết từ lúc nào cô gái đứng ở phía sau cách hắn vài mét đã biến mất, một khắc nào đó không chú ý, cô liền chạy đi bằng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi tầm nhìn của hắn.
Chân dài nha, tiểu vỏ trai.
Tần Lâu nhấc lấy đĩa ăn trên bàn của Tống Thư, không nhanh không chậm đi về hướng cái thùng inox ở nhà ăn nơi chứa rác trong phòng bếp.
Hắn biết bản thân giờ khắc này, biểu tình của hắn chắc chắn làm người khác cảm thấy sợ hãi, đáng sợ. Giống như người nghiện lại lần nữa được ngửi thấy hương vị khiến hắn từng một thời điên cuồng, tra tấn hắn vừa ngọt ngào vừa đau khổ qua vô số ngày…
Bây giờ Vio là địa bàn của hắn, hắn cũng không còn là đứa trẻ năm đó chỉ biết nổi điên, không có bất luận sở trường gì. Hắn bây giờ có thể làm bất cứ điều gì với đồ vật của mình, những việc muốn làm nhất cũng có thể.
Tựa như những hình ảnh trong đầu hắn không thể khắc chế mà tự trình diễn suốt bao nhiêu năm qua.
“Bịch.”
Cơm thừa bị trực tiếp đổ vào thùng rác.
Tần Lâu quay sang trái, đi hai bước rồi buông đĩa ăn đặt xuống bàn.
Hắn rũ mắt, không tiếng động mà cười.
Nhưng chuyện này cũng không vội, năm xưa quá nhiều nợ cũ phải tính từng cái một, hơn nữa lúc này đây, rốt cuộc tương lai của chúng ta còn dài…Tiểu vỏ trai.
Tần Lâu quay người rời đi.
Chờ bóng dáng hắn biến mất ở bên ngoài nhà ăn, giọng nói của mấy nhân viên hóng bát quái cuối cùng cũng vang lên.
“Cho nên, cuối cùng thì Tần tổng tới đây làm gì?”
“Chắc chắn không phải tới ăn cơm.”
“Từ kết quả tôi nhìn thấy, Tần tổng cũng chỉ lấy cái đĩa ăn của nhân viên mới kia đem đi đổ thôi.”
“…Đây là phúc lợi của nhân viên mới sao?”
“Cậu suy nghĩ nhiều rồi, nếu mỗi người đều có cái phúc lợi nhân viên mới cảm động trời đất này vào ngày đầu tiên làm việc, tôi đây lúc đó—”
“Lúc đó thế nào?”
“Tôi đây lúc đó có khả năng đã sớm bị Tần tổng dọa tới mức tè ra quần mà cút đi luôn rồi.”
“Ha ha ha ha ha, anh có thể có chút tiền đồ hay không! Anh nhìn xem bên bộ phận pháp lý, vị nhân viên mới lúc nãy, người ta ứng xử như thế nào? Người ta cùng anh hoàn toàn không giống nhau, đó là sự bình tĩnh đấy!”
“Thật kỳ quái, rốt cuộc cô ấy và Tần tổng có quan hệ gì? Nếu thực sự có quan hệ dù chỉ là một chút ái muội, tại sao chúng ta không nghe được chút tiếng gió nào cơ chứ? Thậm chí là chưa từng thấy qua cô ấy một lần nào?”
“Quỷ mới biết, chờ tối nay, tôi sẽ đi hỏi bạn bè bên bộ phận pháp lý, tôi cũng tò mò muốn chết rồi nè…”
*
Cả buổi chiều, Tống Thư thoạt nhìn không hề khác thường mà ngồi lật xem văn kiện và tư liệu của những bộ hồ sơ pháp lý kia. Mặc kệ mấy người đồng nghiệp nhìn cô bằng ánh mắt trực tiếp hay lén lút đánh giá người cô từ trên xuống dưới, Tống Thư đều không thèm quan tâm.
Tình trạng cứ như thế kéo dài cho đến hết buổi chiều. Trước sau không nghe ngóng được tin tức gì, lòng hiếu kỳ, tám chuyện của mọi người lúc này mới thoáng hạ nhiệt.
Buổi tối đến giờ tan tầm, Diêu Ý Cầm đi đến bên bàn làm việc của Tống Thư. Sau khi dừng lại, tâm tình cô ta phức tạp lặng im vài giây, mới hô một câu.
“Tần Tình, em không tan tầm sao?”
Tống Thư ngừng một chút, mới ngẩng đầu lên, tươi cười sáng lạn, “Chị Cầm, chị đi trước đi, nơi này của em còn có vài tư liệu chưa có xem xong. Chờ cái này xem xong, em tan tầm cũng không muộn.”
Diêu Ý Cầm gật gật đầu, nói: “Vio bây giờ cộng thêm công ty đời trước, tư liệu đúng là xem có hơi lâu, văn kiện có nhiều chút cũng bình thường. Nhưng em cũng đừng tự làm bản thân mệt…”
“Công ty đời trước? Vio thế nhưng là một doanh nghiệp chuyển đổi sao? Không đúng, em từ mấy năm trước khi còn là sinh viên, cũng đã nghe qua danh tiếng của Vio trong giới đầu tư.”
Diêu Ý Cầm cũng không phát hiện khác thường, kiên nhẫn giải thích:
“Đời trước của Vio là tập đoàn Tần Thị. Năm đó, một nhà công ty con của Tần Thị bởi vì tiền bối của tổng công ty mà đã tham gia đầu tư một số tiền lớn vào kế hoạch Bàng thị, liên lụy đến tổng công ty, tổn thất thì nhiều không kể xiết. Người đứng đầu Tần Thị lúc bấy giờ chính là Tần Lương Tần lão tiên sinh, lúc đó ông ấy đã lựa chọn đền bù cho sự thiếu hụt không phải do Tần Thị gây ra. Sau đó, ông ấy phân công cho người cháu trai của mình- Tần Lâu không hề có tí kinh nghiệm nào, vì doanh nghiệp mở ra chuyển đổi—cho nên Vio đến nay, hệ thống xác thật là do một tay Tần tổng chuyển đổi sáng lập tạo nên từ bảy, tám năm trước và có thể chiếm một vị trí nhỏ trong giới đầu tư quốc tế như ngày hôm nay, công lao của Tần tổng nhiều không kể hết.”
Diêu Ý Cầm nói xong một đoạn khá dài, mới có chút ngượng ngùng bổ sung: “Có phải chị nói nhiều quá không?”
“Đương nhiên là không.” Tống Thư bỗng dưng hoàn hồn, những cảm xúc sâu thẳm và gút mắt trong mắt cô được che đậy bởi ý cười nhẹ nhàng. “Ai lại không muốn nghe một câu chuyện xưa về truyền kỳ thương nghiệp chứ? Huống chi nhân vật chính còn là người lãnh đạo tập đoàn tuổi trẻ, đầy hứa hẹn.”
Diêu Ý Cầm gật đầu, trên mặt lộ ra chút ý cười, “Đúng vậy. Mỗi lần có nhân viên mới hỏi đến chuyện năm đó, chúng ta đều nhịn không được nói nhiều đôi chút—khi đó, mặc dù Tần tổng thân ở vị trí hội đồng quản trị nhưng luôn bị các tiền bối của tổng công ty hoài nghi và không tín nhiệm. Nhưng Tần tổng đã dùng thực lực chứng minh hết tất cả, anh ấy dự đoán thành công xu hướng lãi suất thị trường, còn dẫn dắt một đội ngũ chưa có kinh nghiệm mà đi hoàn thành một số giao dịch lớn, bây giờ đã trở thành truyền kỳ trong giới…Những việc này luôn khiến một người như chị đứng trong hàng ngũ lão nhân của tập đoàn nhiệt huyết sôi trào.”
Tống Thư hơi hạ mắt xuống.
Sau vài giây trầm mặc, cô cười cười. “Nhiều năm như vậy, Tần tổng vẫn luôn là người rất ưu tú.”
“Hả?” Trên mặt Diêu Ý Cầm đầy ba dấu chấm hỏi.
Tống Thư ngẩng đầu, cười khẽ, nói tiếp: “Em chỉ là cảm thấy thực may mắn khi có thể đi theo, tín nhiệm một vị lãnh đạo tuổi trẻ tài cao như vậy thôi.”
Diêu Ý Cầm nghe thế muốn gật đầu, nhưng động tác cô chợt dừng lại, vẻ mặt chần chờ.
Tống Thư nói: “Chị Cầm, chị là tiền bối của em, còn là người giúp em thích ứng nhanh chóng với công việc, không mắc sai sót. Chị có cái gì muốn hỏi, nói thẳng ra là được.”
“…Tần Tình, em đừng trách chị nhiều chuyện, chính là chuyện này thực sự khiến chị bị hỏi có chút đau đầu—các đồng nghiệp cũng đều tò mò đến phát điên luôn kìa, em cùng Tần tổng chắc không phải là đã sớm quen biết rồi chứ?”
Tống Thư không có trực tiếp trả lời, chỉ mỉm cười nói: “Chị nên xem qua lý lịch của em. Mấy năm nay, em vẫn luôn ở bên nước ngoài du học, sau khi tốt nghiệp liền thực tập làm việc tại luật sở địa phương, chưa từng về nước, nên em cùng Tần tổng không có cái gì qua lại…Hơn nữa, nếu em thật sự có tập đoàn Vio làm chỗ chống lưng, em như thế nào năm nay mới về nước?”
“Cũng phải. Ha ha, em nên chê cười chị đi, đã một bó tuổi này rồi, vậy mà cùng người trẻ tuổi giống nhau đều thích bát quái.”
“Không có gì, chỉ là nhân chi thường tình* mà thôi. Hiểu biết nhiều hơn về nhau, về sau khi hợp tác làm việc cũng thuận tiện hơn chút.”
(*) Nhân chi thường tình: thói thường của con người.
“Ha ha, tốt. Vậy em tiếp tục làm việc đi, chị không làm phiền em nữa, chị tan tầm trước đây, chị còn phải đi đón các con nhỏ nữa.”
“Được rồi, tạm biệt chị nhé.”
Nhìn theo Diêu Ý Cầm rời đi, Tống Thư liền xoay người, một lần nữa đắm mình vào những bộ hồ sơ trước mặt.
Chờ tất cả văn kiện, tư liệu đều xem xong, Tống Thư ngẩng đầu lên, xoa xoa đôi vai đã sớm cứng nhắc cùng cái cổ, mới phát hiện đồng hồ trên bàn đã chỉ sắp 8 giờ tối.
Tập đoàn Vio mặc dù chú ý hiệu suất làm việc cao, nhưng đối với nhân viên tăng ca, yêu cầu không quá mức nghiêm khắc. Cũng không có việc cố tình tăng thêm lượng công việc nặng không thể có trong giờ làm việc của nhân viên. Cho nên, mặc dù phòng tuân thủ pháp lý có nhiều nhân viên, bây giờ cũng sớm đã rời đi.
Một tầng lầu to như vậy, chỉ còn lại một mình Tống Thư.
Tống Thư khép phần hồ sơ cuối cùng trước mặt, cười khổ, đứng lên hoạt động thắt lưng và chân đau nhức.
Vừa mới làm được nửa phần, điện thoại của cô đã reo lên.
Tống Thư cầm lấy điện thoại, nhìn tên trên màn hình hiển thị là Dư Khởi Sanh.
Tống Thư bắt máy:
“Dư tổng?”
“Em còn chưa tan tầm, đúng không?”
“…” Tống Thư nhìn thoáng qua bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ, cô cười nhẹ, “Chuyện gì cũng không gạt được Dư tổng.”
“Cái tính tình này của em, anh còn không biết sao? Xuống dưới đi, anh đợi em ở dưới đại sảnh công ty, dẫn em đi ăn cơm, sau đó đưa em về nhà.”
Tống Thư sửng sốt: “Sao tôi lại không biết xấu hổ…”
“Em cùng anh…Có quan hệ gia đình hai bên, còn cần khách khí như vậy sao? Chỗ anh đã đặt tốt rồi, là một nhà hàng riêng, hương vị không tồi, anh mang em đi thưởng thức.”
“…Nếu đã như thế, cảm ơn Dư tổng, tôi xuống lầu liền đây.”
“Anh đi lên đón em.”
“Không cần—”
“Cho một cô gái tự đi xuống lầu một mình cũng không phải là cách làm của thân sĩ ưu nhã. Em ở thang máy chờ anh.”
Tống Thư thở dài trong lòng, ý cười trong giọng nói vẫn duy trì không thay đổi, “Cảm ơn Dư tổng.”
“…”
Cúp điện thoại, Tống Thư thu thập lại lần nữa, đeo túi xách đi đến thang máy.
Chỗ thang máy đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.
Tống Thư nện bước dừng lại ngay trong giây đầu tiên bước vào—
Trước vách tường cạnh cửa thang máy, Tần Lâu không biết đã đứng ở nơi đó đợi bao lâu.
__________________
***Góc phốt “nhẹ”:
Các bạn nghĩ sao khi có người cmt như này, tui là fan cứng của bộ Vai ác lại hắc hóa, đọc được cái cmt này, tui tức không chịu nổi nên đành “nhẹ nhàng” chửi bạn ấy một chút ?. Giúp editor bên đó “nhẹ nhàng” khai thông não bạn này giùm ?. Cụm từ “khỏi ra cũng được” làm mắt tui muốn nhứt hết mắt cả lên ?
Mém nữa quên đăng truyện luôn ???