Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 162: Chương 161



Thật ra lý do Lăng Vương đuổi giết Trình Minh Anh cũng đơn giản.
Năm đó sau khi Phương Viễn Sơn bị chém đầu, Lăng Vương biết Ngũ hoàng tử Trình Húc lưu lạc trong dân gian đã bỏ chạy đến Tái Bắc, nên đã hợp tác với Nhị hoàng tử của bộ lạc Đạt Mãn, lấy một tấm bản đồ phòng thủ để trao đổi, nhờ hắn tìm Trình Húc đang trốn trên thảo nguyên, lợi dụng thảm hoạ chiến tranh để giết Trình Húc
Không ngờ mặc dù Đạt Mãn cướp đi Trình Húc một cách thành công, sau trận chiến ở Tái Bắc, Trình Húc bất ngờ còn sống sót, mai danh ẩn tích trên thảo nguyên.
Đầu mùa xuân của hơn hai năm trước, đại khái là một ngày sau tết, ba huynh đệ Lăng Vương, Vận Vương và Trình Sưởng cùng nhau uống rượu.

Uống được ba hiệp, có người tới bẩm báo với Lăng Vương, Lăng Vương đoán được có lẽ là có tin tức của Trình Húc nên rời khỏi bữa tiệc.
Lúc đó Trình Sưởng vẫn là tiểu vương gia chân chính năm xưa, hắn say rượu, đi lang thang trong vườn, vô tình tới chỗ của Lăng Vương đang nghỉ tạm.
Cũng trùng hợp, chỗ nghỉ tạm của Lăng Vương thông thường đều có võ vệ canh gác.

Hôm ấy vì ở trong vườn nhà mình, võ vệ cảm thấy sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy trời tối, ngủ gật, không đề phòng được tiểu vương gia.
Vì thế Trình Sưởng dựa vào cửa sổ, nghe được bí mật động trời Lăng Vương thông đồng với địch để truy lùng Trình Húc.
Mặc dù Trình Minh Anh hồ đồ, nhưng hắn sinh ra và lớn lên ở thiên gia, hắn vẫn biết thông đồng với địch phản quốc và làm hại con vua là tội lớn, cho nên lúc Lăng Vương cảm thấy hắn đang ở bên ngoài phòng, hỏi hắn có nghe được gì không, hắn giả say để đánh lừa.
Đáng tiếc tiểu vương gia của trước đây không phải là người dũng cảm và điềm tĩnh, kể từ lúc đó, thái độ của hắn đối với Lăng Vương đã thay đổi.
Lăng Vương biết Trình Sưởng đã phát hiện bí mật của mình nên muốn giết hắn, may mắn thời gian đó Trình Sưởng tiêu tiền như rác để xây Vọng Sơn Cư, bị Tông Thân Vương cấm túc trong vương phủ nên thoát khỏi thảm họa.
Hắn trốn được mùng một nhưng không tránh khỏi mười lăm.
Đầu tháng hai, Chiêu Nguyên Đế sắp trở về từ chuyến tuần tra phương nam, Tông Thân Vương rời Kim Lăng đi đón thánh giá.

Lăng Vương lợi dụng thời cơ tuyệt vời nhân dịp Chiêu Nguyên Đế và Tông Thân Vương đều không ở Kim Lăng, ra tay với Trình Sưởng vào ngày hội hoa triều.
“Thật ra lúc đầu ta không hiểu, nếu ngươi muốn giết Trình Minh Anh diệt khẩu, vì sao nhét hai viên gạch vàng trong tay áo của hắn, làm như bị chết đuối.

Nhét những thứ bình thường như đá chẳng phải tốt hơn hay sao? Nhưng sau đó ta suy nghĩ cẩn thận,” Trình Sưởng nói, “bởi vì ngươi muốn đổ lỗi cái chết của Trình Minh Anh cho Vận Vương.”
Gạch vàng vốn thuộc sở hữu của những người quyền quý, Vận Vương phong lưu ngông cuồng, Vận Vương có thể làm được chuyện như nhét gạch vàng để hại người.
Hơn nữa trong trận chiến Tái Bắc năm đó, sở dĩ Trung Dũng Hầu chết trận, Vận Vương cũng có phần.

Vì thế Lăng Vương định mượn việc Tông Thân Vương điều tra nguyên nhân cái chết của tiểu vương gia, tiết lộ bí mật Vận Vương tự ý sử dụng binh lương của Tái Bắc cho ông biết, tiện thể đổi trắng thay đen, để Tông Thân Vương cho rằng Minh Anh bị diệt khẩu là vì biết bí mật của Vận Vương.

Lăng Vương nói: “Minh Anh là dòng chính của hoàng mạch, được Thái Hoàng Thái Hậu cực kỳ yêu thương.

Nếu tính khả năng kế thừa giang sơn, địa vị của hắn ở trong cung thậm chí còn hơn ta.

Nếu muốn giết một người như vậy, ta đương nhiên phải làm một cách triệt để.”
Trình Sưởng nói: “Thực ra, cho dù hắn biết bí mật của ngươi cũng chưa chắc sẽ nói bí mật này với người khác.

Nếu không, hắn sẽ không giữ kín như bưng đến ngày cuối, mãi cho đến chết cũng không ai biết nguyên nhân cái chết của hắn.”
“Giống như lúc trước ngươi muốn giết Điền Vọng An.

Thật ra Điền Vọng An chưa chắc có ý muốn tranh trữ, hắn và Điền Tứ đến Tái Bắc, đại khái là muốn tránh xa tranh chấp, ngươi lại cứng rắn ép hắn tiến vào.”
“Mấy năm nay ngươi làm những chuyện này đều vô dụng và tốn công.”
“Sao lại vô dụng và tốn công?” Lăng Vương nói, “Nếu ta không giết Trình Húc, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn Vân Thư Quảng đón hắn từ Tái Bắc về Kim Lăng, trở thành Thái Tử kế nhiệm Trình Dương, lên làm hoàng đế, sau đó ta sống cả đời trong cung tham sống sợ chết?”
“Nếu ta không giết Minh Anh, chẳng lẽ ta phải ngày đêm đề phòng, e sợ một ngày nào đó hắn sơ ý nói ra, khiến cho bao nhiêu năm nay ta dày công vun đắp trở thành vô ích?”
“Hơn nữa nếu không phải vì Trình Húc, mẫu phi của ta sẽ không chết, ta cũng sẽ không trở thành một hoàng tử không có ai quan tâm giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.”
“Năm đó ta chăm chỉ học tập, cẩn thận từng chút một, thật vất vả mới hoàn thành một vụ án lớn đầu tiên, đổi lại được cái gì? Phụ hoàng bỏ mặc ta nửa năm không gặp.

Trong số những hoàng tử, ta rõ ràng kính trọng huynh trưởng nhất, yêu thương bảo vệ tiểu đệ nhất, nhưng lão đông tây cố tình yêu thương một đứa chưa bao giờ gặp mặt, vì sao?”
“Điền Vọng An vô tội à? Hắn sinh ra đã là sai lầm.

Nhưng lại bắt ta gánh sai lầm của hắn, vì sao ta không giết hắn?”
Lăng Vương nói tới đây, mỉm cười: “Cũng giống như ngươi mà thôi, ngươi sống chết thay cho hắn mấy lần, đại khái cũng cảm thấy bất công.

Nhưng ngươi phải chấp nhận, nếu ngươi đã bị cuốn vào, đây là số mạng của ngươi.”
Trình Sưởng nói: “Ngươi thật sự hận Trình Húc à? Ngươi làm hết thảy mọi việc, thật sự chỉ vì muốn mạng hắn, sau này kế thừa giang sơn, trở thành đế vương ngồi trên cao nắm quyền sinh sát hay sao?”

“Ngươi có ý gì?”
Trình Sưởng nhìn Lăng Vương: “Năm đó Phương Phù Lan chịu nhục, ngươi ở đâu?”
Lăng Vương nghe vậy, sững người, nhưng không đáp.
Trình Sưởng nói tiếp: “Chuyện quá khứ đã trôi qua lâu rồi, ta hỏi thăm rất lâu mới biết Phương phủ xảy ra chuyện năm đó.

Sau khi Phương Viễn Sơn bị bắt vô cung, ngươi đến nhà lao của Hình Bộ để gặp ông ta, muốn cứu ông ta.”
Lệnh bắt giữ Phương Viễn Sơn là do Chiêu Nguyên Đế tự mình ban hành, trong một đêm, mọi người đều tránh Phương phủ, nhưng ngay tại thời điểm này, Lăng Vương thà mạo hiểm cũng thử cứu Phương Viễn Sơn.

Hắn không phải là người trục lợi tránh hại, như vậy khi Phương Phù Lan xảy ra chuyện, vì sao hắn không có ở đó?
Lăng Vương nói: “Ngươi hỏi làm gì?”
Gió sớm thổi qua, hắn xoay người, nhìn vách đá mù sương, một lúc mới nói: “Ta ở trong cung.

Ta chỉ…… không giúp được cho nàng mà thôi.”
Những chuyện đó quả thực đã trôi qua lâu rồi, người trong cuộc không chết thì cũng đã giải tán, vì thế người xưa trong cung giữ kín như bưng, dần dà, không có ai nhắc lại.
Lăng Vương nhớ rõ, năm đó Phương phủ xảy ra chuyện đột ngột.

Một ngày trước, hắn dự định sau này sẽ đến Lâm An, đến Tương Tây, dẫn Phù Lan cùng du sơn ngoạn thủy, rời xa thâm cung.
Khi đó hắn xử lý thành công vụ án của Sài gia, vốn là một công lớn, không ngờ Chiêu Nguyên Đế càng thêm chán ghét hắn.
Lăng Vương vốn bị suy sụp tinh thần, Phương Phù Lan lại nói: “Điện hạ đừng phiền não.

Nếu điện hạ không thích Kim Lăng, sau này Phù Lan sẽ cùng điện hạ rời khỏi thâm cung, bất kể điện hạ đi nơi nào, Phù Lan đều ở bên cạnh điện hạ.”
Lăng Vương nghe vậy thì mỉm cười, tâm trạng phiền muộn bị quét sạch, gật đầu nói: “Được, ta sẽ xin chỉ của phụ hoàng, làm một vị quan nhàn rỗi nơi núi non hữu tình, không làm Vương gia gì cả, tự do tự tại.

Núi sông vạn dặm, phong cảnh tươi đẹp, ta nhất định sẽ dẫn nàng đi xem hết.”
Đêm Phương Viễn Sơn xảy ra chuyện, không có dấu hiệu nào cả.

Lúc Lăng Vương nghe tin này trong cung, Phương Viễn Sơn đã bị giam trong nhà lao của Hình Bộ.
Lăng Vương liều lĩnh hỏi thăm, chỉ biết Chiêu Nguyên Đế đột ngột ra thánh chỉ sau khi rời khỏi cung của cố Hoàng Hậu —— lúc đó cố Hoàng Hậu đã bị bệnh nguy kịch, có lẽ sắp chết, nói gì đó với Chiêu Nguyên Đế lúc lâm chung.
Phương Viễn Sơn chỉ muốn cho Phương Phù Lan gả cao, nhưng Lăng Vương là hoàng tử không được yêu thương nhất trong cung, Phương Viễn Sơn luôn coi thường hắn.
Nhưng Lăng Vương nghĩ, nếu Phương Viễn Sơn thật sự xảy ra chuyện, Phù Lan nhất định sẽ rất đau lòng.

Hắn không muốn Phù Lan buồn, hắn cô độc trong thâm cung bao năm qua, nữ tử dịu dàng tựa sông nước Giang Nam này là duy nhất trong lòng hắn.
Cho nên hắn mạo hiểm phạm thượng, đến nhà lao của Hình Bộ gặp Phương Viễn Sơn.
Cũng may Phương Viễn Sơn bị người của Điện Tiền Ty bắt vào nhà lao, sau đó Điện Tiền Ty trở về báo cáo.

Người của tam ty cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bây giờ Tam hoàng tử cần gặp Lễ Bộ thị lang, bọn họ không dám ngăn cản, để Lăng Vương vào nhà lao.
Hai nhi tử của Phương Viễn Sơn không nên thân, trong số những người con, ông chỉ thương yêu Phương Phù Lan nhất.
Hiện giờ sự việc đã bị bại lộ, ông ở trong tình huống sinh tử, chỉ lo lắng cho sự an nguy của Phương Phù Lan.
Phương Viễn Sơn thấy Lăng Vương bằng lòng đến gặp ông vào thời điểm này, hiểu rõ hắn thật lòng với Phù Lan.
Thật ra cho tới nay, ông không muốn hứa gả Phương Phù Lan cho Lăng Vương, không phải bởi vì ông khinh thường vị hoàng tử không được yêu thương này, mà bởi vì ân oán giữa ông và Lư mỹ nhân, mẹ ruột của Lăng Vương.
Nếu không, dựa vào thiên phú vượt xa người thường của Lăng Vương, có một vị trọng thần như ông giúp đỡ, sau này không phải là không có khả năng đạt được đại nghiệp.
Tuy nhiên, tới tình trạng này, ông không thể lựa chọn, ông phạm tội lớn liên luỵ cửu tộc, người thường không thể giữ được Phù Lan.
Phương Viễn Sơn cũng biết, bản thân mình muốn cầu xin Lăng Vương, tất nhiên không thể lừa gạt hắn.
Nếu không, cho dù Phù Lan nhất thời được hắn cứu, giấy không thể gói được lửa, một ngày nào đó Lăng Vương biết được sự thật, chuyển mối hận lên Phương Phù Lan, dẫu có trải qua vạn kiếp cũng không thể tha thứ.
Lăng Vương sẽ vĩnh viễn không xoay trở được trong thâm cung này.
Phương Viễn Sơn thừa dịp Lăng Vương tới gặp mình, bẩm báo sự thật của năm đó.
Ông nói, năm đó ông đã tiết lộ chuyện Ngũ hoàng tử và Uyển tần còn sống cho cố Hoàng Hậu, sau đó Lư mỹ nhân bị cố Hoàng Hậu xúi giục, tìm người truy lùng giết mẹ con Uyển tần, bởi vậy mới gây ra vụ án đẫm máu ở chùa Minh Ẩn.
Sau vụ đó, Chiêu Nguyên Đế vô cùng tức giận, ra lệnh xử tử Lư mỹ nhân, từ đó xoá tên bà khỏi sổ đồng gia phả.
Phương Viễn Sơn nói: “Sở dĩ bệ hạ hơi ghét bỏ điện hạ, là vì vụ án đẫm máu ở chùa Minh Ẩn vĩnh viễn là một nút thắt trong lòng ông.

Một ngày nào đó, nút thắt này được cởi bỏ, với tài năng của điện hạ, có khả năng hái được trăng sao.

Từ năm Ngũ điện hạ bỏ chạy khỏi chùa, thần vẫn luôn phái thám tử đi theo hắn mấy năm nay.

Thần sẽ nói thân phận của thám tử này cho điện hạ biết, sau này điện hạ tìm được hắn, tìm được Ngũ điện hạ, muốn làm như thế nào thì tùy điện hạ.

Điện hạ chỉ cần biết, sở dĩ mấy năm nay bệ hạ nghĩ đến Ngũ điện hạ, là vì bệ hạ biết hắn vẫn còn sống, còn hy vọng cha con đoàn tụ.

Nhưng người chết như đèn tắt, hy vọng cũng tan theo gió.

Mặc dù bệ hạ nhất thời không thoát ra được, nhưng một ngày nào đó sẽ già đi.

Khi ông già rồi, nhung nhớ sẽ phai nhạt, dần dần biến mất, sẽ buông bỏ chấp niệm, suy xét nên để ai kế thừa giang sơn.

Thái Tử điện hạ bệnh tật quấn thân, Tứ điện hạ ngu ngốc vô tri, Lục điện hạ còn quá nhỏ, chỉ có Tam điện hạ mới là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí chủ giang sơn trong tương lai.”
“Thần biết, thần nói hết thảy với điện hạ, chắc chắn điện hạ sẽ hận thần, nhưng thần có một yêu cầu quá đáng, điện hạ sẽ có một tương lai tươi sáng, có thể tạm thời bỏ mối hận này, giúp thần giữ lại Phù Lan được không.

Phù Lan là một nữ tử yếu đuối, hiện giờ Phương phủ đã sập, nàng không chịu nổi sương gió thế này.”
Nhưng Lăng Vương hoàn toàn sững sờ khi nghe Phương Viễn Sơn nói xong.
Thảo nào mấy năm nay, mọi nỗ lực của hắn không hề có kết quả, hắn không phải là một hoàng tử kiêu căng, làm việc cũng kiên định không qua loa, thường dốc hết sức nhưng lại phản tác dụng, tưởng rằng mình đã làm sai chỗ nào đó, hóa ra là vận mệnh trêu đùa.
Lăng Vương nói: “Vì sao ta phải giúp ngươi? Nếu không có ngươi, mẫu phi của ta sẽ không chết, sẽ không bị phụ hoàng xoá tên, ta cũng không bị lưu lạc đến nông nỗi này.”
“Ngươi vì một bước lên trời của mình mà không từ thủ đoạn, nhưng mẫu phi của ta có tội gì? Còn ta bị ruồng bỏ thì sao?”
Phương Viễn Sơn bật khóc: “Ngài hận ta, muốn ta đền mạng, ta đều nhận.

Ngài hỏi ta ngài có tội gì, ta muốn hỏi ngài Phù Lan có tội gì? Hết thảy là lỗi của ta, nàng không biết gì cả.

Nàng đối với ngài thâm tình, biết ngài sống trong thâm cung quá u uất, vì muốn đi cùng ngài rời khỏi Kim Lăng, vì muốn gả cho ngài, đã làm lơ ta ba ngày nay.

Hôm nay ta và nàng tử biệt, ngay cả câu cuối cùng…… cũng không kịp nói trọn vẹn.”
“Hơn nữa ——” Phương Viễn Sơn dừng một chút, đột nhiên thở dài, “Tuy ngài lớn lên trong thâm cung, tuy rằng là hoàng tử, nhưng phụ hoàng của ngài ghét bỏ ngài, Hoàng quý phi sợ ngài liên lụy đến bà, bỏ mặc ngài, thậm chí cung nhân cũng khinh thường ngài, các văn thần và võ tướng trên triều đình, có ai coi trọng ngài không? Trong toàn bộ Tuy Cung, thậm chí toàn bộ thiên hạ ở Kim Lăng, ngoài Phù Lan, ai sẽ thật lòng với ngài? Ngài không có gì cả, ngài chỉ có nàng, chỉ có nàng! Chẳng lẽ bởi vì ngài hận ta nên bỏ rơi nàng hay sao? Ngài có xứng đáng với sự thâm tình và thật lòng của nàng hay không?!”
Điện Tiền Ty nhanh chóng trở lại, mang theo một thánh chỉ chém đầu ngay lập tức.
Mãi đến khi cấm vệ của Điện Tiền Ty kéo Phương Viễn Sơn ra khỏi nhà lao, Lễ Bộ thị lang có tầm ảnh hưởng trong triều đình gần nửa đời rốt cuộc sốt ruột, ông nhìn Lăng Vương đang mờ mịt và chấn động, hấp tấp nói với hắn: “Mọi hận thù, mọi oán giận của ngài, ta sẽ trả bằng máu, ta sẽ bồi thường bằng mạng của mình! Cầu xin ngài, cứu Phù Lan, cứu Phù ——”
Chữ “Lan” cuối cùng chưa kịp nói ra, đao phủ đã chém xuống, điều đầu tiên Lăng Vương nhìn thấy khi đuổi theo ra khỏi nhà lao là đầu của Phương Viễn Sơn lăn dưới đất nhanh như chớp, máu tươi trào ra, tưới trên mặt đất ba thước, trên cổ chỉ còn một lỗ trống rỗng đang chảy máu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương