Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 33: 33: Chương 32



Vân Hy sửng sốt: “Tam công tử không muốn nuôi hay sao?”
Hắn rất thích nó, nàng nhìn thấy được.
“Muốn.” Trình Sưởng nói, “Nhưng trong phủ ta có nhiều người tay chân thô kệch, chỉ sợ sẽ nuôi không tốt.”
Đây là lời nói thật.
Hôm nay tuy hắn tới xem chó, nhưng vẫn chưa định mang một con về.
Mấy gã sai vặt ở vương phủ thiếu kỷ luật, chú chó Shiba này nhỏ như vậy, sẽ có chuyện xấu xảy ra khi hắn không có mặt.
Vân Hy do dự một chút, sau đó cẩn thận tiếp nhận chó con.
Chú chó con này biết nhận người, mới gần nửa ngày đã quen với Vân Hy, giờ trở lại trong vòng tay nàng, nó thoải mái “ô” hai tiếng.
Trình Sưởng thật sự thích nó: “Đặt tên cho nó đi.”
Trình Diệp đứng bên cạnh xen vào nói: “Chó con này yếu ớt, hai huynh đệ đã chết, e rằng không thể chọn tên quá hay, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ.

Hay là Vân Hy tiểu thư đặt cho nó cái tên xấu, dễ nuôi hơn.”
Vân Hy nghe hai người bọn họ nói, nâng chó con lên nhìn một lúc.
Không biết nó cọ xát đầy bùn từ đâu, trên mặt và trên người rất bẩn.
Chọn một tên xấu……
Vân Hy nói: “Kêu nó là Dơ Dơ đi.”.

truyện tiên hiệp hay
Trình Diệp sửng sốt, cười nói: “Tên này tốt lắm.” Tựa như nghĩ gì đó, lại nói, “Tại hạ sẽ dặn người hầu trong phủ chuẩn bị một cái lồng gỗ, chút nữa bữa tiệc kết thúc, Vân Hy tiểu thư mang Dơ Dơ về phủ cho tiện.”
Vào giờ Tuất cuối ngày, tiệc bắt đầu, Vân Hy và Trình Sưởng đưa Dơ Dơ cho người hầu của Nam An vương phủ, cùng nhau đi vào sảnh trong để dự tiệc.
Trên đường đi, Vân Hy nhớ tới chuyện kẻ trộm ẩn nấp trong hầu phủ, tuy nàng nghi ngờ La Xu nhưng không có chứng cứ, nên nàng nói với Trình Sưởng rằng vẫn đang điều tra.
Trình Sưởng trả lời không cần vội vàng.
Chỗ ngồi của hai người không cùng một chỗ, vào sảnh thì tách ra, Tam công tử và Tông Thân Vương phi là khách quý của Nam An vương phủ, đi đến chỗ ngồi phía trên.
Nhưng một tháng trước, phụ thân La Phục Vưu của La Xu được thăng lên làm Xu Mật trực học sĩ hàng tứ phẩm, hôm nay chỗ ngồi của nàng gần Vân Hy.

Vân Hy muốn tìm ra manh mối của hung thủ làm hại Trình Sưởng từ chỗ La Xu, nói bóng nói gió thật lâu, La Xu chỉ lặp đi lặp lại vài lời.
Nàng là người đi cùng Phương Phù Lan đến tiệm thuốc.

Trong lúc Phương Phù Lan ở tiệm thuốc châm cứu, nàng đã rời đi hơn nửa canh giờ.
Vân Hy hỏi nàng vì sao rời đi, La Xu cười nói: “Mùi thuốc trong tiệm rất nồng, ta không quen nên ra ngoài đi dạo.”
Vân Hy bối rối trước lời biện hộ nhẹ nhàng của nàng, nhất thời tự hỏi liệu người đã tiết lộ tin tức hai lần cho hung thủ đến tột cùng có phải là La Xu hay không.
Vân Hy không biết mình có đánh giá thấp vị biểu muội này hay không, cũng may nàng hỏi chuyện rất cẩn thận, không để La Xu nhìn thấy bất cứ manh mối nào.
Hai người lại nói chuyện khác, La Xu ấp úng nói: “A Đinh, ta muốn nói với tỷ chuyện này.

Tỷ đừng trách ta.”
Thật ra Vân Hy đã nghe nói về nửa đầu của vấn đề này.
Đầu tháng sáu, giặc cỏ ở ngoại ô kinh thành thường xuyên làm loạn, kim thượng nghĩ đến tiết thu sắp đến, ra lệnh cho Xu Mật Viện dẹp loạn trước tiết thu.
Đây vốn là việc nhỏ, nhưng tệ hại là người được kim thượng phân công nhiệm vụ dẹp loạn là Diêu Hàng Sơn.

Ông ta ngại phiền phức nên lén lút giao việc này cho La Phục Vưu xử lý.
La Phục Vưu trước đây là thống lĩnh dưới quyền của Trung Dũng Hầu, nhưng sau khi về kinh, ông xử lý nhiều công văn chính vụ hơn, không điều khiển tướng lĩnh đã lâu, cho đến giữa tháng sáu, đám giặc cỏ nhiễu loạn không những không lắng dịu mà còn ngày càng ồn ào hơn.
Vì thế kim thượng nổi giận một trận, để lộ sắc mặt cho Diêu Hàng Sơn thấy.
Diêu Hàng Sơn cũng buồn bực, cảm thấy La Phục Vưu đã liên lụy đến mình.
Hơn nữa mấy năm nay, La Phục Vưu lên chức rất mau, hiện tại đã là Xu Mật trực học sĩ.
Bên ngoài có tin đồn nhảm nhí, nói rằng thật ra La Phục Vưu cố ý không làm tốt việc được giao, làm suy yếu lòng tin của kim thượng đối với Diêu Hàng Sơn, để một ngày nào đó Diêu Hàng Sơn có thể bị thay thế.
Nghe nhiều những lời đồn thế này thường khiến trong lòng người ta có khúc mắc.
Diêu Hàng Sơn không phải là một người hào phóng, không bao lâu sau đã bày ra gương mặt lạnh với La Phục Vưu.
Quan hệ giữa Diêu phủ và La phủ bị xa cách từ đây.
La Xu nói: “Lẽ ra đây là chuyện giữa phụ thân của ta và phụ thân của nàng ấy, không nên ảnh hưởng đến ta và Tố Tố, nhưng 5 ngày trước, hai chúng ta đến Bùi phủ thăm lão thái quân.

Lão thái quân…… có lẽ vì còn giận Bùi Nhị ca ca và Tố Tố về việc tỷ từ hôn, người của Bùi phủ chỉ mời ta vào trong, bảo Tố Tố chờ ở sảnh ngoài.”
“Ta vốn tưởng rằng với tính cách của Tố Tố, nàng sẽ không chờ ta, sẽ bỏ đi từ lâu.

Ai ngờ nàng thật sự đợi ở sảnh ngoài tới một canh giờ, cho đến khi thấy Bùi Nhị ca ca đưa ta ra mới dậm chân rời đi.”
“Hơn nữa mấy ngày nay……” La Xu nói, nhìn vào mặt Vân Hy, “Không hiểu sao, Bùi Nhị ca ca lại ghẻ lạnh với Tố Tố, vài lần gặp nhau trong bữa tiệc ở biệt phủ, hắn chỉ nói chuyện với ta.”
“Vốn dĩ ba người chúng ta, tỷ, ta và Bùi Nhị ca ca cùng ở Tái Bắc năm xưa, thân thiết hơn người khác, nói thêm vài câu cũng không sao, ai ngờ khiến Tố Tố hiểu lầm, hơn nữa còn chuyện giữa phụ thân của ta và phụ thân của nàng, vì vậy nàng không để ý tới ta.”
La Xu nói xong, lắc cánh tay Vân Hy: “A Đinh, tỷ coi đó, ta đã thẳng thắn với tỷ, tỷ đừng giận ta giống Tố Tố, nếu không ta không có ai để nói chuyện.”
Vân Hy nghe nàng nói hồi lâu, cuối cùng không thể hiểu được: “Tại sao ta tức giận?”
La Xu nói: “Ta sợ tỷ cho rằng, cho rằng ta và Bùi Nhị ca ca……”
Vân Hy hiểu ngay.
Nàng mới từ hôn với Bùi Lan, ngay sau đó La Xu thân thiết với Bùi Lan, ý của La Xu có lẽ là sợ nàng sinh hiềm khích với mình.
Suy nghĩ sâu xa hơn một chút, lời của lão thái quân ở Bùi phủ rất có trọng lượng, nay Vân Hy rút lui, bà giận Bùi Lan và Diêu Tố Tố đã lén lút qua lại, tất nhiên không muốn để Diêu Tố Tố vào nhà.
La Xu thì khác, tuy lão thái quân không thích nàng bằng Vân Hy, nhưng rốt cuộc vẫn tán thành.
Bùi Lan đã tới tuổi kết hôn, cuộc hôn ước từ bé đã bị hủy bỏ, không thể cứ mãi không cưới vợ.
Không chừng sự căm ghét của Diêu Tố Tố đối với La Xu không phải là tin đồn vô căn cứ, Bùi phủ và La phủ đã bí mật thảo luận về cuộc hôn nhân giữa Bùi Lan và La Xu.
Những lời này của La Xu là để thử thái độ của Vân Hy.
Vân Hy nói: “Muội yên tâm, ta sẽ không nghĩ nhiều.” Dừng một chút rồi bổ sung thêm, “Nếu muội và Bùi Lan thật sự có duyên, muốn làm thông gia, ta sẽ chúc mừng cho hai người.”
La Xu nghe vậy thì mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng đẩy Vân Hy, nói dỗi: “Tỷ nói bậy gì đó? Còn nói vậy thì ta sẽ không để ý tới tỷ đâu.”
Bữa tiệc kết thúc, mọi người chào tạm biệt Nam An vương, từng nhóm rời khỏi phủ.
Trình Sưởng là khách quý, đi phía trước với Tông Thân Vương phi.
Gã sai vặt trong phủ đã chuẩn bị xe ngựa xong, Tông Thân Vương phi chào Nam An vương và Vương phi, đi đến trước xe ngựa, không kìm được chuyện không vui trong lòng, thấp giọng mắng Trình Sưởng: “Hôm nay con có chuyện gì?”
Trình Sưởng sửng sốt: “Con đã làm gì?”

“Con còn giả vờ không biết? Người của Nam An vương phủ đã nói với ta, hôm nay con rõ ràng đi cùng Oản Nhi, con nhìn thấy nàng nhưng làm như không nhìn thấy.

Buổi chiều trong rừng trúc, con còn giúp đỡ vị tiểu thư hầu phủ vì một con chó, không màng đến mặt mũi và cảm giác của Oản Nhi.

Con không thấy mắt của Oản Nhi đỏ lên khi tới tiệc hay sao?”
Trình Sưởng hỏi: “Lâm Nhược Nam cũng ở trong rừng trúc à?”
Hắn thật sự không chú ý tới nàng.
Ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Nàng đi cùng con lúc nào? Chẳng phải nàng ngồi xe ngựa của mẫu thân hay sao?”
Bọn họ là biểu di mẫu, theo quan điểm của Trình Sưởng, đi chung xe ngựa là chuyện đương nhiên.
Trình Sưởng nói: “Con tưởng rằng mẫu thân bảo nàng ngồi chung xe ngựa là để trả lại khuyên tai rơi trong hộp đồ ăn, vì vậy con tránh mặt.”
Tông Thân Vương phi cảm thấy ông nói gà bà nói vịt, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Sau một lúc lâu, bà hỏi: “Sưởng Nhi, con…… thật sự không thích nàng à?”
“Thật sự không thích.”
Tông Thân Vương phi nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Oản Nhi làm chính phi của con là rất thích hợp.

Con không thích cũng không sao, sau này nạp trắc phi, nạp lương thiếp, thích người nào……”
Sắc mặt Trình Sưởng trở nên lạnh lùng: “Con chỉ muốn cưới một người mình thích, không nghĩ tới chuyện khác.”
Sau đó nói thêm, “Mẫu thân giúp con trả lại khuyên tai càng sớm càng tốt, nói cho rõ ràng.

Con không thân với tiểu thư Lâm gia, nếu con tự mình làm việc này thì rất khó coi.”
“Con ——” Tông Thân Vương phi cứng lưỡi.
Nhìn khuôn mặt lạnh buốt của Trình Sưởng, bộ dạng không chấp nhận phản bác, bà chịu thua, nói một tiếng: “Thôi.”
Không để ý tới Trình Sưởng, bà vịn tay thị tỳ, lên xe ngựa.
Trình Sưởng xoay người đi tới xe ngựa của mình, thấy Vân Hy ôm Dơ Dơ bước ra khỏi Nam An vương phủ.
Dơ Dơ cuộn mình trong lồng gỗ, tựa như vô cùng tò mò với thế giới bên ngoài, ngửa đầu nhìn khắp nơi xung quanh.
Trình Sưởng thấy vậy, muốn bước tới nhìn nó.
Mới đi được hai bước thì nghe: “Vân Hy tiểu thư, xin dừng bước.” Tiểu quận vương Trình Diệp đuổi theo từ trong Nam An vương phủ.
Hắn duỗi tay đưa một hộp đồ ăn nhỏ cho Vân Hy và nói: “Dơ Dơ còn nhỏ, sức khỏe ốm yếu, e rằng không thể ăn cháo bột, ta sai người lấy chút sữa dê để tiểu thư đút cho nó sau khi về phủ.”

Vân Hy nhận lấy và đáp: “Đa tạ tiểu quận vương.”
Trình Diệp nhìn nàng, trong bóng đêm, trong mắt nàng hình như có một vì sao vắng lặng, tuy yên tĩnh hơn ban ngày nhưng vẫn sáng ngời.
Hắn không nhịn được nên nói: “Vân Hy tiểu thư không cần tạ, ta cũng là người tập võ, luôn ngưỡng mộ phong thái của Trung Dũng Hầu và Vân Lạc tướng quân, đáng tiếc không thể tận mắt nhìn thấy.

Hôm nay ở trong rừng trúc, chứng kiến võ công của Vân Hy tiểu thư, ta rất thán phục, hiện tại chỉ quan tâm đến Dơ Dơ, thật sự không dám kể công.”
Hắn nói như vậy, Vân Hy liền nhớ tới.
Nam An vương phủ gia truyền võ học, hai thế hệ Nam An vương trước đã từng dẫn binh, trấn thủ hai biên giới cùng với Trung Dũng Hầu phủ ở phía nam và phía bắc.
Đáng tiếc, thế hệ Nam An vương này bị gọi trở về kinh thành, tuy các nhi tử tập võ, nhưng đều làm chức quan rất nhỏ, ngay cả tiểu quận vương Trình Diệp trước mặt, sau khi hắn được là phong thế tử mới nhậm chức thống lĩnh thất phẩm ở Xu Mật Viện.
Vân Hy nói một cách khách khí: “Tiểu quận vương nói đùa rồi, Nam An vương phủ toàn là anh hùng, thật sự là tấm gương mẫu mực của chúng ta.”
Nói xong, nàng từ biệt Trình Diệp, lên xe ngựa của mình.
Khách khứa của Nam An vương phủ hầu như đã giải tán.
Dưới ánh trăng, xe ngựa của Vân Hy lộp cộp rời đi, Trình Diệp đứng tại chỗ nhìn theo, cho đến khi không thấy nữa mới xoay người vào phủ.
Trình Sưởng vẫn còn ở đó.
Tôn Hải Bình ở bên cạnh hỏi: “Tiểu vương gia, thế nào? Ngài đang thèm chó con trên tay tiểu thư sa cơ thất thế, muốn đòi một con từ quận vương gia nghèo kiết xác phải không?”
Tôn Hải Bình là gã sai vặt của Trình Sưởng, có cái miệng rất đê tiện.
“Theo tiểu nhân, bảy tám con chó trong trại nuôi ngựa cũng không đẹp bằng con mà tiểu thư lụn bại cướp đi.

Hay là để ta đuổi theo, kêu nàng đưa con này cho chúng ta, không cho thì xô ngã, dù sao tiểu nhân thấy nàng có nuôi cũng không sống nổi.”
Trình Sưởng liếc Tôn Hải Bình mà chẳng nói gì, lên xe ngựa, hạ rèm xuống và nói: “Về phủ.”
Tôn Hải Bình đáp: “Dạ.” Rồi lên chỗ ngồi trước xe.
Xe ngựa chạy lộc cộc, Trình Sưởng lại vén rèm lên, dặn dò Tôn Hải Bình: “Sáng sớm mai, sai người chuẩn bị một chén sữa dê.”
“Sao vậy tiểu vương gia, ngán sữa bò nên muốn uống sữa dê à?”
Trình Sưởng tiếp tục nói: “Chuẩn bị xong thì đưa đến Trung Dũng Hầu phủ.”
“Hôm nay trời nóng quá, sữa dê không để lâu được.

Sau này, mỗi ngày chuẩn bị một chén, đưa qua đó lúc rạng sáng.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương