Sau những ngày miệt mài tô tô vẽ vẽ, Diễm Linh cuối cùng cũng hoàn thành xong bản thiết kế của mình.
Tuy chỉ là những bức vẽ phác họa nhưng không khó để người xem hình dung ra mẫu mã của nó.
Thu Ngọc cảm thấy vô cùng hài lòng, ngay lập tức muốn bắt đầu tiến hành.
Trong lòng bà nghĩ, đứa cháu gái này của bà có năng khiếu thẩm mĩ như vậy mà không đi thi làm nhà thiết kế để gây dựng tên tuổi cho bản thân thật quá lãng phí.
Nhưng cũng nhờ vậy mà bà mới có được một nhà thiết kế tài năng của riêng mình, cửa tiệm của bà mới được khuếch trương như hiện nay, nếu không, để có được một bản thiết kế của cô chắc phải xếp hàng dài chờ cơ hội rồi.
Thu Ngọc âm thầm cười trong lòng.
“Tốt rồi.
Cháu chuyển mẫu về Việt Nam cho tiến hành làm đi”.
“Dạ.
Vậy mình có số đo người mẫu không hay làm theo size ạ?” Diễm Linh hỏi.
Thu Ngọc suy nghĩ rồi lên tiếng: “Để chụp mẫu lên catalogue mà may theo size thì chắc là không được đẹp nhỉ?”
“Dạ.
Áo dài may đúng số đo thì sẽ đẹp hơn ạ.
Cháu nghĩ nên hẹn người mẫu để lấy số đo sẽ chuẩn hơn!” Diễm Linh bày tỏ quan điểm của mình.
Thu Ngọc cũng có suy nghĩ giống như cô.
Nhưng về phần người mẫu chụp ảnh thì hiện tại bà chưa liên hệ người mẫu nào nên nhất thời không biết phải làm sao.
“À, bác cũng chưa liên hệ người mẫu.
Nếu như hiện tại đi liên hệ chắc phải mất thêm thời gian”.
Thu Ngọc bất chợt nhìn chằm chằm Diễm Linh, âm thầm đánh giá, khẽ mỉm cười.
Người mẫu trước mắt đây phải tìm đâu xa nhỉ?
“Hay là cháu giúp bác chuyện này đi!”
Diễm Linh sửng sốt khi Thu Ngọc bất chợt nói nhờ cô giúp: “Bác, cháu đâu có quen người mẫu nào đâu ạ?”
“Cháu đó!” Thu Ngọc chỉ vào Diễm Linh cất giọng: “Cháu làm người mẫu cho bác là nhất rồi!”.
Nghe Thu Ngọc nói mình làm người mẫu thì bản thân bỡ ngỡ vô cùng, cô rất không thích chụp hình, mà cô đã làm người mẫu bao giờ đâu, hơn nữa còn là người mẫu áo dài cưới nữa chứ.
“Cháu không được đâu ạ.
Cháu chưa làm người mẫu bao giờ.
Còn người mẫu nam nữa ạ, bác liên hệ tìm người mẫu nam rồi tìm luôn cả nữ đi ạ!” Diễm Linh một mực từ chối.
“Người mẫu nam?”
Thu Ngọc lẩm bẩm.
Trong đầu xẹt qua hình ảnh một người.
Bà cười một cách khó hiểu rồi quay sang nói với Diễm Linh.
“Người mẫu nam có rồi.
Chỉ cần cháu đồng ý làm người mẫu nữ cho bác là đủ rồi!”
“Việc này..” Diễm Linh ậm ừ.
Cô phải từ chối thế nào đây.
“Cháu giúp bác chuyện này đi.
Còn nhiều khâu phải chuẩn bị nữa, sợ không kịp thời gian.
Hiện tại đã sắp sang tháng sáu rồi, mình phải quảng bá sản phẩm cho kịp mùa cưới, chứ chần chừ nữa e rằng không kịp mất!”
Cảm thấy lời Thu Ngọc nói cũng có lý.
Hiện tại để may tất cả mười cặp áo dài cô dâu chú rể e là phải mất ít nhất một tháng, giờ phải liên hệ người mẫu cũng mất thêm khoảng thời gian nữa.
Hiện tại đã là cuối tháng năm rồi.
“Dạ được.
Vậy để cháu gửi mẫu thiết kế về Việt Nam cho tiến hành làm.
Về người mẫu nam bác liên hệ họ lấy số đo rồi gửi về làm sau cũng được ạ!”
Diễm Linh nhận lời giúp, Thu Ngọc cảm thấy mừng trong lòng.
Bà vừa có được người mẫu, vừa tác hợp được cho bọn trẻ, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Trong lòng thầm nghĩ, chị em tốt, phần còn lại phải chờ xem bà thuyết phục thế nào.
Sau khi nói chuyện với Diễm Linh, Thu Ngọc không chần chờ lấy điện thoại gọi cho Phương Thy báo tin tốt lành.
Kết quả không ngoài dự đoán của Thu Ngọc.
Hiện tại chỉ chờ đến ngày chụp hình thôi.
Về phía Phương Thy, sau khi nhận được tin tốt từ Thu Ngọc, bà không nén được sự vui mừng mà ngay lập tức gọi điện thoại cho thằng con trai bảo bối.
Khải Phong đang đọc văn kiện thì nhận được điện thoại từ mẹ mình, anh tạm dừng công việc lại nói chuyện cùng bà.
“Mẫu thân đại nhân, người lại có chuyện gì gấp à!”
“Thằng quỷ sứ, đừng nói giọng điệu này với mẹ anh”.
Phương Thy mắng.
“Mẫu thân bớt giận.
Mẫu thân gọi cho hài nhi có việc chi dạy bảo!” Khải Phong vẫn giữ giọng điệu nhả nhớt như thường ngày.
“Mẹ có việc nhờ con giúp.
À không, là bác của Diễm Linh muốn nhờ con giúp một chuyện.
Con có rộng lòng giúp đỡ người ta hay không?” Phương Thy úp úp mở mở.
“Bác của Diễm Linh? Bác ấy có chuyện gì nhờ con?” Khải Phong không khỏi bất ngờ khi Thu Ngọc lại có chuyện nhờ anh giúp.
“Là như vầy, sắp tới bà ấy cần một người mẫu nam để chụp quảng cáo cho bộ sưu tập mới.
Hiện tại chưa tìm được người nên nhờ mẹ hỏi con xem có thể giúp bà ấy hay không.
Ý con thế nào?”
“Mẫu thân đại nhân!” Anh cao giọng.
“Từ lúc nào nhan sắc của con, người có thể đem bán được rồi.
Người có phải thấy vô cùng hãnh diện hay không?”
“Thằng quỷ sứ.
Mẹ mang con bán bao giờ hả? Đây là người ta nhờ giúp có được hay không.
Với lại con phải nên mừng khi người ta còn nghĩ đến con, nếu không con cứ ngồi đó mà khóc ròng đi!” Phương Thy mỉa mai.
“Mẫu thân đại nhân.
Người đừng vòng vo nữa.
Rốt cuộc người muốn nói gì?”
Khải Phong dường như không còn tính nhẫn nại với cuộc trò chuyện này.
Anh còn cả chồng văn kiện đang chờ phê duyệt.
Nếu như người gọi đến không phải là mẹ anh thì có lẽ anh sẽ không bắt máy luôn.
“Mẹ hỏi con lần cuối, con có đồng ý giúp hay không?”
“Cho con một lý do hợp lý!” Vuốt vuốt mi tâm, anh thật sự đau đầu vì bà.
“Người mẫu nữ là Diễm Linh.
Lý do này đủ thuyết phục chưa?” Phương Thy cao hứng.
Khải Phong tay cầm bút đặt trên tờ văn kiện chợt khựng lại.
Diễm Linh?
Cho đến hôm nay, mỗi khi nghe đến cái tên này, anh vẫn không sao kiềm chế được cảm xúc.
Tâm tưởng rối bời, vui buồn lẫn lộn, lúc chỉ muốn giữ thật chặt, cũng có lúc thật bất lực chỉ muốn buông xuôi, nhưng cuối cùng tâm không nỡ, lòng không đặng!
“Khải Phong!”
Mãi không thấy đầu bên kia lên tiếng, Phương Thy lên tiếng gọi.
Kết quả vẫn là sự trầm mặc.
“Tại sao không nói gì? Quyết định thế nào? Con không nhận thì khi bị người khác dành mất, con đừng nói mẹ không giúp con!”
“Mẹ!” Anh cao giọng.
“Sao? Không gọi mẫu thân đại nhân nữa à?” Phương Thy châm chọc.
“Được rồi.
Mẹ không cần phải sát muối vào vết thương”.
Anh thật sự đuối lý.
“Vậy mẹ xem như con đã nhận lời.
Để mẹ báo cho bà ấy”.
“Thời gian chụp báo trước cho con vài ngày để con sắp xếp!”
“Được.
Mẹ biết rồi.
Vậy con làm việc đi”.
Phương Thy xem như đã an lòng.
“Dạ.
Con chào mẹ!” Khải Phong nói lời tạm biệt.
Kết thúc cuộc điện thoại, anh tựa lưng vào ghế dựa vuốt vuốt mi tâm.
Diễm Linh đối với anh lúc nóng lúc lạnh, khi thì quan tâm anh, khi thì chẳng thèm nhìn đến vẻ mặt anh.
Không thể nào hiểu được cô đang nghĩ gì, thật sự muốn điều gì.
Nhìn khung ảnh để một góc trên bàn, đây là lần đầu tiên anh để vật riêng tư ở nơi làm việc, mà lại là một khung ảnh và cũng là duy nhất.
Người con gái trong khung ảnh ấy không ai khác chính là người anh ngày nhớ đêm mong – Hà Diễm Linh.
Nét đẹp không quá xuất sắc nhưng lại vô cùng trong sáng thuần khiết, chỉ dám ngắm nhìn từ xa không dám chạm vào vì vô cùng mỏng manh dễ vỡ.
Ánh mắt xa xăm không có điểm đến, nụ cười ẩn dấu nỗi buồn không ai nhìn thấu..
Người con gái này đã từng phải chịu tổn thương đến nhường nào mà khiến cô lại sợ hãi thu mình lại như vậy?
Chậm rãi đứng lên tiến về phía cửa sổ sát đất, đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống, vạn vật dường như nhỏ bé hơn.
Diễm Linh!
Anh hồi tưởng lại những lời cô đã nói:
“Khải Phong! Em xin anh đừng đối tốt với em như vậy.
Em không thể nhận, càng không xứng với tấm chân tình này của anh.
Anh tốt như vậy, hoàn hảo như vậy, sẽ có rất nhiều người phụ nữ cam tâm tình nguyện, một lòng một dạ với anh.
Anh đừng lãng phí thời gian và tình cảm với người như em làm gì, em không thể mang đến cho anh bất kì hi vọng và hạnh phúc nào dù chỉ là một chút anh hiểu không? Chúng ta không thể đến với nhau, sẽ không có kết quả tốt đâu, càng không có tương lai gì.
Anh cũng phải nghĩ cho gia đình anh, bác gái cũng sẽ không chấp người như em đâu, không ai có thể chấp nhận con người của em đâu anh hiểu không?”
Trong lòng cô đang nghĩ gì vậy? Trước đây cô đã xảy ra việc gì mà khiến cô bi quan như vậy?
Đã từng nói với cô rằng anh không hề quan tâm đến quá khứ của cô, cho dù trước đây cô là người như thế nào anh cũng không bận tâm, anh chỉ cần Diễm Linh của thực tại mà thôi!
Nếu như anh thật sự muốn biết thì không có gì là khó khăn cả nhưng anh là tôn trọng cô.
Tình cảm không phải thương trường, không phải cứ điều tra là điều tra!
Diễm Linh, anh phải làm sao để em có thể tự nguyện ở bên cạnh anh đây?.