Bản Tình Ca Buồn

Chương 5: Đi tìm khởi điểm của kí ức



Chương 5: Đi tìm khởi điểm của kí ức

Hạ Thất Lăng không hề nói cho tôi biết bất cứ chuyện gì. Cứ mỗi khi tôi hỏi anh ta về chuyện quá khứ là anh ta lại xoay tấm lưng lạnh tanh về phía tôi và bỏ đi mất.

Rốt cuộc là do tôi đa nghi hay đúng là kí ức vốn có của tôi đã bị chôn vùi ở nơi nào đó? Tâm trạng thật rối bời, đã mấy ngày hôm nay tôi cứ như người mất hồn vậy.

Tôi cắp cặp sách tới trường, đột nhiên, một quả bóng rổ lăn bộp đến chân tôi, tốc độ và sức lăn nhanh như vậy chứng tỏ người ta đã cố ý ném nó về phía tôi. Ngọn lửa tích tụ trong lòng tôi phút chốc bùng lên…

“Đang nghĩ gì vậy? Sao mà thất thần thế?”, tôi ngẩng đầu lên, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.

Người đó chính là Y Tùng Lạc.

Anh ta vẫn vậy, vẫn đẹp trai đến không thể tưởng tượng nổi, đẹp trai tới mức bất kì đứa con gái nào cũng phải nhỏ rãi thèm thuồng.

Những sợi tóc mềm mại tung bay trong gió, ánh lên màu vàng rực rỡ. Chỉ một cái nhếch môi thôi cũng đủ khiến cho người đối diện như bị nhấn chìm vào trong đôi mắt màu hổ phách kia mà không sao thoát ra được. Anh giống như một chàng trai mang theo những ráng mây ngũ sắc, một chàng trai được bao bọc bởi ánh mặt trời rực rỡ, ngày ngày làm say đắm trái tim của biết bao thiếu nữ. Chiếc khuyên trên mũi tinh xảo, lấp lánh càng làm tôn thêm ánh sáng rực rỡ phát ra từ người anh.

Dường như chỉ cần người khác ghé sát thêm một chút thôi cũng sẽ là một sự sỉ nhục đối với vẻ đẹp của anh.

“Cô đấy, cái cây to lù lù trước mặt mà vẫn cứ nhắm mắt lao vào!”, Y Tùng Lạc cúi người nhặt quả bóng rổ dưới đất lên, nói bằng giọng điệu chế giễu với tôi.

Nghe anh ta nói vậy tôi mới phát hiện ra trước mặt mình là một thân cây rất to, chỉ còn cách tôi có một gang tay thôi. Nếu như không phải Y Tùng Lạc kịp thời thức tỉnh thì tôi đã sớm đâm đầu vào thân cây rồi.

“Ơ…tôi…”, tôi ấp úng không biết nói gì, mỗi lần gặp anh ta là tôi lại cảm thấy vô cùng bối rối.

“Cô làm sao? Có gì thì mau nói đi! Tôi ghét nhất là loại con gái cứ ấp a ấp úng đấy!”, anh ta nhíu mày, xoay tít quả bóng rổ trên tay, thẳng thắn nói.

Lấy lại bình tĩnh, tôi muốn nói một điều gì đó, nhưng khi chạm phải đôi mắt trong veo đến mê đắm lòng người nhưng lại chứa đầy sự kiêu ngạo ấy, tôi lại tự ti cúi đầu, bần thần vân vê vạt áo đồng phục của mình.

Im lặng hồi lâu, cuối cùng tôi cũng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên và từ tốn nói với anh ta: “Tôi…có phải đã từng quen biết anh không?”

Vừa nói dứt lời tôi đã thấy anh ta nhếch môi cười, ánh mắt nhìn ra xa xăm. Dưới ánh hoàng hôn buồn bã, tiếng nói của Y Tùng Lạc như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua: ‘Không biết nữa!”

Nói thờ ơ vậy sao, cứ như thể người nói là một ai khác vậy, chẳng quan tâm đến bản thân chút nào.

“nhưng mà, lần trước anh…”, lần trước rõ ràng anh ta còn chất vấn tôi vì sao lại quên anh ta cơ mà.

“Một hồi ức quý giá như vậy, nếu như kể lể hết trước mặt cô bằng những lời sáo rỗng thì còn coS ý nghĩa gì cơ chứ?”, anh ta mỉm cười, nheo nheo mi mắt. “Như vậy chi bằng để tôi một mình cất giữ nó còn hơn…”

Nói xong, Y Tùng Lạc ôm bóng bỏ đi.

Tôi phải làm sao đây? Suốt mười bảy năm nay tôi chưa từng bị mất trí nhớ, tôi biết đi đâu để tìm điểm khởi đầu của kí ức?

Có lẽ, có một người có thể giúp đỡ tôi! Trên đời này cũng chỉ có một mình anh ta có thể giúp tôi!

Người đó không ai khác chính là Hạ Thất Lăng.

Cho dù anh ta có thờ ơ ra sao, có kín miệng đến thế nào tôi cũng sẽ nghĩ ra cách để biết được chuyện cần biết từ anh ta.

Hơn mười một giờ tối, tôi cúi đầu, chầm chậm bước vào phòng của Hạ Thất Lăng. Anh ta đang ngồi bên bàn thu dọn sách vở, có lẽ là vừa mới đọc sách xong, đang chuẩn bị đi ngủ. “Sao thế, muộn thế này còn đến phòng tôi? Có chuyện gì để ngày mai nói!”, nhìn thấy tôi, Hạ Thất Lăng liền đặt sách trở lại giá, mặt không chút biểu cảm.

“Tôi…tôi…”, nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của anh ta, tôi không biết nên cắn răng hỏi tiếp hay ngoan ngoãn trở về phòng theo lời anh ta.

“Ra ngoài! Tôi phải đi ngủ!”, đang ngây người không biết làm thế nào thì đã nghe thấy giọng nói kiên quyết của anh ta.

Cắn chặt đôi môi, cuối cùng tôi cũng có được dũng khí để lên tiếng: “Thiếu gia, xin hãy chỉ đường cho tôi tìm lại quá khứ!”

Anh ta nhìn tôi, đồng tử như mở to ra, tiếp đó là giọng nói lạnh lùng vang lên: “An Thanh Đằng, không phải chứ? Ý chí yếu đuối vậy sao? Nghe người ta dỗ ngọt vài câu đã tin lời người ta rồi! Cái tên Y Tùng Lạc có gì hay ho chứ? Cô thích hắn rồi chứ gì?”

“Tôi không phải là người không có chủ kiến! Lớn như vậy rồi, đúng sai ra sao tôi đều có cách nghĩ của riêng mình!”, trong con ngươi đang mở to của Hạ Thất Lăng, tôi nhìn thấy khuôn mặt mình đang đỏ gay lên.

“Hừ, có thì tốt!”, anh ta lạnh lùng liếc nhìn tôi rồi lập tức cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài áo ngủ ra: “Cô lập tức ra ngoài cho tôi!”

“Chà, sao anh vội vàng đuổi tôi ra ngoài như thế? Đã không chịu kể cho tôi nghe những chuyện liên quan đến quá khứ, lại cũng không cho tôi đi hỏi người ta, tôi nghĩ chắc là trước đây anh đã làm chuyện gì đó không phải với tôi chứ gì?”, sau hết lần này đến lần khác anh ta tìm cách đuổi tôi ra ngoài, tôi càng không chịu buông tha. Không hỏi cho ra lẽ tôi không có ý định bỏ đi.

“Hừ…”, anh ta ngẩng cao đầu kiêu ngạo, lành lùng nhếch miệng cười trước cái nhìn chất chứa đầy hoài nghi của tôi.

“Làm chuyện gì không phải với cô? An Thanh Đằng, cô thực sự rất muốn biết phải không?”, anh ta nghiêng đầu mỉm cười, ánh mắt nhìn xoáy vào tôi, mái tóc màu bạc rủ xuống.

“Phải!”, mặt tôi lộ rõ sự vui mừng, gật đầu dứt khoát với anh ta.

“Ha..ha…”, anh ta mỉm cười, dùng ngón tay ra hiệu cho tôi qua đó. Chẳng dễ dàng gì mới đợi được đến thời khắc quan trọng này, ngón tay anh ta vừa đưa lên là tôi lập tức chạy đến.

Tôi ngẩng đầu chờ đợi, anh ta cúi đầu, ghé sát vào tai tôi nói: ‘Tốt lắm, giờ tôi chính thức cho cô hay: điều đó không thể cho cô biết được!”

“…” tôi kinh ngạc mở to đôi mắt, nhìn thấy bộ mặt cười đầy tà khí của Hạ Thất Lăng. Sự đắc chí của anh ta khiến cho tôi cảm thấy nghẹn thở.

“An Thanh Đằng, tôi nói cho cô biết, đừng phí công vô ích nữa, tôi sẽ không bao giờ nói cho cô biết thứ mà cô muốn biết đâu!”, đột nhiên anh ta nắm lấy cổ áo khoác của tôi, hung hãn nói. “Tôi muốn quá khứ của cô chỉ duy nhất có một Hạ Thất Lăng này mà thôi!”

Nói xong, anh ta buông tay ra rồi hung hãn đẩy tôi ra ngoài cửa. “Rầm” một tiếng, cánh cửa phòng đóng sập trước mặt tôi. Tôi định thần lại, xung quanh tôi là một màn đêm tĩnh mịch.

Hạ Thất Lăng…đó chính là Hạ Thất Lăng luôn không coi tôi ra gì…kể từ khi sinh ra trên đời này tôi đã bị vận mệnh sắp đặt phải lớn lên bên cạnh anh ta, đó chính là nỗi đau đớn lớn nhất kiếp này của tôi.

Không tìm hiểu được gì từ Hạ Thất Lăng, tôi đành phải tìm kiếm quá khứ của mình ở người khác, ví dụ như Y Tùng Lạc chẳng hạn. Mặc dù khả năng anh ta trực tiếp nói ra cho tôi phần kí ức bị lãng quên gần như là bằng không nhưng hơn ai hết, anh ta là người tha thiết hi vọng tôi sẽ tìm lại được quá khứ.

Vì thế, tôi quyết định sẽ không giống như con bọ chét nhảy qua nhảy lại giữa Hạ Thất Lăng và Y Tùng Lạc nữa, mà sẽ chuyện tâm tìm kiếm kí ức của mình ở trên người Y Tùng Lạc.

Những ngày sau đó, tôi đều trốn Hạ Thất Lăng, âm thầm chạy lên ban công để chào hỏi Y Tùng Lạc. Mỗi lần nhìn thấy anh ta ở trên con đường nhỏ trong trường, tôi đều cố gắng nặn ra một nụ cười dịu dàng nhất. Mỗi lần anh ta vẫy tay là tôi lại ngoan ngoãn nghe lời anh ta. Đối với Hạ Thất Lăng, tôi chưa bao giờ ngoan ngoãn nghe theo.

Đáng tiếc là, mỗi lần biết rằng tôi không nhớ lại nổi hình ảnh của anh trong quá khứ là mặt mày anh ta lại trở nên buồn rầu, tiếp tục bỏ mặc tôi lại không thèm ngó ngàng.

Tôi cúi đầu lặng lẽ theo sau, không biết phải làm sao mới phải.

Tan học, tôi đợi cô ở sân vận động đằng sau tòa nhà thí nghiệm.

Vào tiết cuối buổi chiều, tôi nhận được một bức thư của Y Tùng Lạc. Niềm vui chưa kịp đến thì nỗi lo đã bao trùm lấy tôi. Lát nữa phải nói thế nào với Hạ Thất Lăng đây?

“Reng….reng..”, khi tôi còn đang vò đầu bứt tai nghĩ ra cái cớ hợp lí để ở lại sau giờ học thì tiếng chuông tan học đã vang lên.

Nói với Hạ Thất Lăng rằng hôm nay tôi ở lại trực nhật? Không được, chỉ cần nhìn lên bảng thông báo là anh ta sẽ biết ngay đó là một lời nói dối. Nói với anh ta tôi bị thầy giáo gọi lên văn phòng phê bình? Không được, lần trước thầy giáo vừa tuyên dương tôi trước lớp về tốc độ tiến bộ thần tốc, không còn chậm chạp như hồi đầu mới vào trường nữa rồi. Hay là lát nữa mình sẽ nói phải đi mua một vài món đồ của con gái, bảo anh ta về trước?

“Cô phải đi mua đồ của con gái á?”, Hạ Thất Lăng nheo nheo mắt dò xét, cố ý nhấn mạnh vào từ “đồ ”. Lúc đó, mặt tôi đỏ lựng lên, đây chính là kết quả của việc chạy đến trước mặt Hạ Thất Lăng và nói dối anh ta. Tuy nhiên đây là cách duy nhất để thoát khỏi anh ta lúc tan học.

“À..vâng”, tôi trước nay không quen nói dối, nhưng cuối cùng cũng vẫn kiên quyết gật đầu.

“Ừm, bảo tôi đi trước cũng được…”, Hạ Thất Lăng khoanh tay trước ngực, nở nụ cười đầy ác ý, cứ như thể anh ta đã nắm rõ từng hành vi nhỏ của tôi vậy, “…nhưng hãy chép hết phần ghi chép trên bảng cho tôi đã!”

Cô giáo dạy văn nổi tiếng là người ghi chép rất nhiều, gần như tiết nào cô cũng ghi kín hết cả bảng đen. Đương nhiên hôm nay cũng không phải ngoại lệ.

Hạ Thất Lăng xưa nay không bao giờ để tâm đến việc ghi chép bài giảng của giáo viên, vậy mà hôm nay anh ta lại bắt tôi…

Không đợi tôi kịp cãi lại, anh ta đã lôi cặp sách đi ra khỏi phòng học, trước khi biến khỏi tầm mắt tôi, anh ta còn không quên ra lệnh: “Chép cho đầy đủ vào, tối nay tôi sẽ kiểm tra đấy!”

Anh ta đã nói vậy rồi tôi còn biết làm thế nào? Đành phải cầm lấy vở và chép bài chứ biết làm sao nữa!

Những hàng chữ kín đặc trên bảng đen quả thực khiến cho người khác nhìn vào đã thấy sợ. Tuy nhiên, để Y Tùng Lạc không phải đợi lâu, tôi đã cố gắng ghi chép với tốc độ thật nhanh! Hài, nhưng nhanh đến đâu cũng phải mất đến hơn 40 phút. Bốn mươi phút quý báu của tôi!

Khi tôi thu dọn xong sách vở và đi ra sân vận động vắng lặng đằng sau tòa nhà thí nghiệm thì phần lớn học sinh trong trường đều đã ra về hết.

“A….may quá, anh vẫn còn ở đây!”, tôi mừng rỡ khi nhìn thấy chàng trai có mái tóc vàng ngồi lặng lẽ dưới ánh hoàng hôn, im lìm nhìn về phía con đường nhỏ dẫn đến tòa nhà thí nghiệm và âm thầm chờ đợi.

“Cuối cùng cô cũng đến”, anh ta nhìn thôi, anh mắt màu hổ phách tuyệt đẹp. Trong ánh mắt ấy không hề có chút oán giận, không hề tức tối, biểu cảm bình tĩnh đến kinh ngạc.

“Ấy, kem trên tay anh…tan hết cả rồi!”, đến gần bên Y Tùng Lạc tôi mới phát hiện ra hai tay anh đang cầm hai cây kem. Đột nhiên một cảm giác tội lỗi giày vò trái tim tôi.

Chắc chắn anh ấy đã đứng chờ tôi dưới anh hoàng hôn từ rất lâu rồi. Bởi vì những cây kem trên tay anh đã tan ra, trào ra khỏi lớp vỏ bọc màu tím kia và chảy vào lòng bàn tay trắng mịn màng của anh.

“Xin lỗi tôi đã tới muộn…”, tôi cúi đầu, trong lòng vô cùng áy náy.

Ngoài dự đoán của tôi, anh không hề nổi cáu, chỉ gật đầu với tôi rồi dẫn tôi lên ban công tòa nhà thí nghiệm.

“À, đây là kem tôi mua cho cô đấy!”, sau khi ngồi yên trên ban công tòa nhà thí nghiệm, anh cầm lấy một que kem đưa ra trước mặt tôi, là vị dưa vàng! Mặc dù cây kem đã tan gần hết nhưng trên khuôn mặt tôi vẫn hiện ra niềm vui trong sự kinh ngạc.

“Cám ơn, tôi thích nhất là kem vị dưa vàng đấy!”, đã lâu lắm rồi tôi chưa cảm thấy vui đến vậy! Bởi vì, anh chính là người con trai đầu tiên mua quà cho tôi. Từ nhỏ đã quen với việc bị người khác lãng quên, giờ chỉ vì một món quà nho nhỏ cũng khiến cho tôi cảm động đến mức hồ đồ…

“Những thứ mà An Thanh Đằng thích tôi mãi mãi ghi nhớ trong tim, cho dù có trở thành ông già rụng hết răng tôi cũng sẽ không bao giờ quên…”, Y Tùng Lạc đưa mắt nhìn về nơi xa xôi, hài hước nói. Đang ngồi bên cạnh mút kem ngon lành, chợt nghe thấy câu nói này, tôi bỗng thấy lòng mình xao xuyến. Cơn gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc vàng của anh, sao mà mê đắm lòng người đến vậy?

Anh ấy lại kể về chuyện ngày xưa, đáng tiếc là tôi chẳng biết gì về quá khứ có liên quan đến anh.

Lúc này, nếu có thể tìm lại phần kí ức đã mất thì tốt biết bao nhiêu! Như vậy tôi sẽ không còn phải nhìn thấy sự đau buồn trên khuôn mặt Y Tùng Lạc, cũng không còn phải ngồi bất lực bẻ những ngón tay của mình.

Còn nhớ năm đó tôi chín tuổi, tôi và Hạ Thất Lăng cùng thím Lan đi sắm hàng tết. Lúc ấy, tôi đặc biệt rất thích cây kem trong tay một cô bé trên đường, vì vậy tôi đã bỏ tay thím Lan ra và âm thầm trốn đi. Khi tôi đang vui sướng mút kem thì Hạ Thất Lăng chẳng nói chẳng rằng, một nắm đấm giáng thẳng vào người tôi. Lúc tôi còn đang rên rỉ chưa kịp định thần lại thì anh ta đã cướp lấy cây kem trong tay tôi và ném vào sọt rác….

“Y Tùng Lạc, thật sự rất cảm ơn anh!”, tôi quay đầu lại, môi mím chặt, trên mặt hiện rõ sự cảm động và chân thành chưa từng có xưa nay.

Tuy nhiên, nét mặt của Y Tùng Lạc phảng phất một nỗi buồn, rồi bỗng nhiên anh cười nhạt trong sự kinh ngạc của tôi

“An Thanh Đằng, bao nhiêu năm rồi, quả nhiên cô vẫn một lòng trung thành với Hạ Thất Lăng…Điều này khiến cho tôi cực kì khó chịu!”, đột nhiên, khuôn mặt thanh tú của Y Tùng Lạc trở lên lạnh băng. Một cái bóng màu tím vụt qua, khung cảnh trước mặt tôi trở nên mơ hồ…

“Á…”, trước hành động đột ngột của anh, trong lòng tôi không gì khác chỉ có sự kinh hoàng.

Cái anh chàng thay đổi thất thường như thời tiết này trát kem lên đầy mặt tôi. Mắt, mũi tôi cũng phải chịu chung số phận. Trong khoảnh khắc ấy, hương vị dâu tây xộc lên mũi tôi, thứ mùi vị đặc sánh ấy khiến cho tôi cảm thấy như nghẹn thở.

“Y Tùng Lạc…thật là mỉa mai, bây giờ cô lại thản nhiên réo cả họ tên của tôi như thế sao…”, tôi nheo nheo mắt nhìn qua lớp kem bám trên mi mắt, khuôn mặt vừa mới chất chứa đầy sự tức tối kia giờ đã lại trở nên dịu dàng, đôi mắt bi thương ngân ngấn nước…

“Tôi…”, xưa nay tôi không hề biết dỗ dành người khác, cho dù có trăm ngàn điều muốn nói nhưng cuối cùng vẫn chỉ biết cúi đầu, âm thầm rơi lệ.

“Cô biết không? An Thanh Đằng trước đây không hề biết nói cám ơn với tôi. Mỗi lần cô ấy đều tóm lấy bàn tay dính đầy kem của tôi rồi liếm sạch từng chút, từng chút một, sau đó chớp chớp mắt mỉm cười với tôi…Hài…nhớ quá cô bé An Thanh Đằng luôn miệng gọi tôi Lạc Lạc rồi núp sau lưng tôi nô đùa…”.

Nhìn thấy bộ dạng của Y Tùng Lạc, nỗi đau trong lòng tôi lại như cồn cào hơn.

Trước đâ Tùng Lạc là người như thế nào của tôi, còn tôi, tôi là người như thế nào của anh ấy?

Trước đây có thật tôi cũng hồn nhiên, ngây thơ như vậy không? Tại sao trong con ngươi của tôi hiện giờ lại ảm đạm đến như vậy…

“An Thanh Đằng, cẩn thận đấy!”, Y Tùng Lạc ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào tôi, vẻ mặt đã trở lại lạnh lùng như trước. “Một An Thanh Đằng với kí ức chỉ thuộc về Hạ Thất Lăng….tôi nhất định sẽ hủy hoại cô ta!”

Trong con ngươi màu hổ phách của anh lúc này là hình ảnh của tôi đang há hốc miệng vì sợ hãi.

“Sợ không?”, chưa đợi tôi kịp trả lời, giọng nói lạnh lùng như gió thổi lại vang lên: “Sợ thì ngoan ngoãn nhớ lại tôi đi, nếu không, cứ ở đó chờ tôi đến xóa sổ cô!”

Nói dứt lời, Y Tùng Lạc đeo cặp lên vai, đi thẳng một mạch, không thèm để ý đến việc hình tượng tốt đẹp anh ta vừa xây lên trong lòng tôi đã hoàn toàn sụp đổ…

Thật là đáng ghét, tại sao những tên con trai xuất hiện trong cuộc đời tôi đều là những con ác quỷ? Vừa nãy còn khiến cho tim mình cảm động đến mức hồ đồ, thế mà chỉ chớp mắt đã khiến cho người ta nổi gai ốc.

Chỉ có điều, giờ đây tôi đang vô cùng tò mò về một An Thanh Đằng trong kí ức của Y Tùng Lạc! Hài…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương