Kế hoạch hôn nhân

Chương 3



Trong đêm tối, từng lời Hoàng nói tôi nghe rõ mồn một. Khoé miệng anh nở nụ cười như có như không, khiến tôi nghĩ tới lúc mới kết hôn, anh cũng nhìn mình như vậy, nói với mình như vậy, nụ cười và ánh mắt của anh khi ấy như chan chứa cả bầu trời thù hận phía sau. Cho tới tận bây giờ sau gần 2 năm chung sống bên anh, tôi vẫn không hiểu “những việc mình từng làm” là cái việc gì mà khiến anh ta nhấn mạnh nhiều lần như thế. Cũng đã nhiều lần tôi hỏi thẳng mặt anh, nhưng những lúc như vậy dường như lại càng đốt cháy ngọn lửa tức giận trong lòng anh hơn. Cho nên lần này, tôi cố gắng kìm nén ngọn lửa phẫn uất trong lòng mình, giữ vững sự điềm tĩnh thường ngày mà đáp:
– Anh đã biết rõ những việc tôi từng làm như vậy thì sao còn không chịu ly hôn đi, cứ bắt tôi ở lại bên anh làm gì?
Vừa dứt lời tôi thấy hai mắt Hoàng cũng long sòng sọc nghiến răng nói:
– Tôi nói cho cô biết, số mệnh của cô từ lâu đã trong tay tôi. Buông tay hay không buông tay không đến lượt cô lên tiếng.
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt dành cho mình giống như một vật bẩn trong đáy mắt. Cũng đúng, hôn nhân của chúng tôi dựa trên lợi ích, nhất là nhà tôi cầu cạnh nhà anh, sau khi cưới dù tôi có bất mãn về cuộc hôn nhân này hay thái độ của chồng mình thì tôi cũng không có quyền lên tiếng. Có điều tôi không ngoan ngoãn được như thế, không thể trở thành một cô gái nhỏ coi Hoàng như ân nhân nhà mình mà cung phụng và nghe lời.
Hoàng nhíu hai hàng lông mày nhìn tôi, tôi còn cứ ngỡ anh ta sẽ nói gì đó tiếp, thế nhưng không, anh ta đứng dậy, cầm chiếc áo khoác trên thành ghế rồi phóng xe đi. Tôi nhìn ly sữa nóng trên tay mình, hoá ra khoảng cách của chúng tôi xa như vậy, xa đến nỗi không thể đối xử với nhau như hai người bình thường.
Ngày hôm sau tôi lại bắt đầu một ngày làm việc mới. Vừa bước vào phòng, cái An đã kéo tôi lại nói:
– Nay chi nhánh mình có giám đốc mới đến đó mày ơi.
– Ủa sao tao không nghe thấy thông báo gì nhỉ?
– Mày biết giám đốc mới là ai không?
– Ai?
– Nói ra đừng sốc nhá. Anh Thịnh đấy.
Tôi tròn xoe mắt nhìn cái An, bất ngờ đến nỗi miệng suýt phát ra thành tiếng lớn. Tôi đang định lên tiếng trả lời thì Thịnh từ ngoài bước vào, anh nói:
– Chào mọi người, tôi vừa nhận được thông báo của sếp tổng. Sếp tổng nói trung tâm thương mại bên công ty Tencent sẽ cho phép thêm một nhãn hiệu may mặc được bán trong trung tâm thương mại của họ. Mà công ty Tencent này rất lớn, nếu công ty thời trang của mình được hợp tác và bày bán trong chi nhánh của họ thì rất thuận lợi cho con đường làm ăn về sau. Sếp tổng hi vọng chúng ta sẽ nắm bắt được cơ hội này. Đây là tài liệu liên quan, mọi người mau chóng tìm hiểu.
Nói xong Thịnh cho trợ lý của anh phát tài liệu cho mọi người, đến lượt tôi anh trực tiếp đưa. Dù đã quá thân thuộc với nhau nhưng trước mặt mọi người tôi vẫn giả như mình không biết anh, khiêm nhường nói:
– Cảm ơn sếp.
– Phó phòng, em nghiên cứu kỹ nhé.
– Dạ vâng.
Sau khi Thịnh đi khỏi rồi tôi mới ngồi xuống bàn mở tập tài liệu ra xem. Hàng chữ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là “Tập đoàn Tencent”. Con bé Chi ngồi đối diện tôi hỏi:
– Chị Linh biết tập đoàn này không? Nổi tiếng và lớn mạnh lắm chị ạ.
Tôi làm sao có thể không biết được khi đây chính là công ty nhà chồng mình. Dưới sự điều khiển của chồng tôi, công ty từ top 10 trong 3 năm vươn lên dẫn top 1. Tôi len lén hít một hơi thật sâu rồi bày ra bộ mặt bình thản:
– Ừ, chị cũng nghe nói qua thôi. Chứ không tìm hiểu kỹ.
Lúc này mọi người trong phòng bắt đầu bàn tán về tập đoàn Tencent và người dẫn đầu tập đoàn chính là chồng tôi:
– Nghe nói tổng giám đốc công ty này là hoa đã có chủ rồi mấy chị ạ.
– Em nghe đâu ra tin tức này thế? Chị tìm trên google không thấy có tin tức riêng tư gì về anh ta ngoài những thành tích xuất sắc và lẫy lừng trong giới kinh doanh.
– Anh ta vốn là người nổi tiếng kín kẽ mà chị. Nghe đâu tác phong làm việc cũng lặng lẽ, dứt khoát và cũng vô cùng tuyệt tình. Ngay cả đám cưới cũng được bảo mật tuyệt đối. Không biết cô gái nào có phúc mà lấy được người chồng vừa tài giỏi vừa đẹp trai vậy các chị nhỉ?
Tôi nghe đến đây tự nhiên ho sặc sụa. Hẳn là “có phúc”, người ngoài nếu ai biết tôi là vợ của anh chắc đều nghĩ tôi là cô gái may mắn kiếp trước giải cứu cả thế giới nên kiếp này mới lấy được người như anh. Con người ta chỉ nhìn thấy những ánh hào quang bên ngoài chứ làm sao biết được sự thối rữa trong một cuộc hôn nhân không tình yêu.
Càng lúc mọi người càng bán tán sôi nổi về cuộc sống đời tư cá nhân của chúng tôi, là người trong cuộc quả thực tôi không thể kiên nhẫn nghe mọi người xuyên tạc câu chuyện đi xa. Cuối cùng tôi lấy thân phận phó phòng mà lên tiếng nhắc nhở mọi người:
– Mọi người đang nghiên cứu tài liệu hay buôn dưa lê về gia đình nhà người ta vậy? Thôi tập trung làm việc đi không lát sếp đi qua thấy lại trách phạt giờ.
Tất cả mọi người nghe tôi nói thế liền im bặt không dám nói lời nào nữa, cúi xuống bắt đầu làm việc. Trưa đó vừa đến giờ ăn trưa thì Thịnh sang phòng rủ tôi và cái An đi ăn cùng anh. Chắc anh ngại nên mời với lý do:
– Anh mới về đây nên không biết gần công ty mình có quán nào ngon. Trăm sự nhờ hai em chỉ giúp rồi.
Cái An muốn đi lắm nhưng nghe tin mẹ nó nhập viện nên phải xin phép nghỉ giữa buổi về với mẹ, thành ra chỉ còn tôi và Thịnh đi ăn trưa cùng nhau.
Thịnh ngồi gắp đồ ăn cho tôi, anh bảo:
– Em ăn nhiều vào, anh thấy em càng ngày càng gầy đi ấy.
– Cũng mấy năm không gặp nhau rồi mà anh biết em gầy đi hả?
– Anh theo dõi em trên Facebook suốt.
Nghe Thịnh nói cũng may khi đó trong miệng tôi chưa có gì không thì cũng chết vì sặc. Tôi và anh cũng đã mấy năm không liên lạc, có những lúc tưởng chừng đã quên lãng nhau, không ngờ hôm nay anh lại thừa nhận âm thầm theo dõi tôi trên Facebook làm tôi không sao tin nổi, kết quả mắt tròn mắt dẹt nhìn anh hồi lâu. Thịnh thấy thế, anh nở nụ cười nhẹ, giọng nói vẫn trầm ấm như xưa:
– Em không tin à?
– Em không.
– Thế chắc anh có gửi lời mời kết bạn cho em nhưng em không để ý rồi.
– Dạ, chắc vậy anh ạ.
– Anh theo dõi Facebook em nhưng không thấy em đăng ảnh kết hôn bao giờ nên khi nghe tin em kết hôn rồi làm anh ngạc nhiên lắm.
Nghĩ đến cuộc hôn nhân của mình trong suốt gần hai năm qua, miệng tôi càng trở nên nhạt thếch. Thế nhưng tôi vốn dĩ là người không muốn phơi bày vết thương trong lòng mình cho ai xem nên vẫn gượng gạo nở nụ cười bình thản đáp lại:
– Dạ, nhiều người đến bây giờ vẫn chưa biết em đã kết hôn mà. Căn bản em nghĩ cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc thế nào thì tự hai vợ chồng cảm nhận là được. Không nhất thiết là phải đăng lên mạng xã hội, bởi vậy Facebook của em chỉ đăng ảnh cá nhân đời thường. Mà thôi không nói đến chuyện của em nữa, nói về chuyện của anh đi. Sao anh lại vào công ty em làm việc vậy, em tưởng đâu nhà anh có công ty nhựa?
– Cũng giống như em, nhà có công ty riêng sao lại không làm?
– Công ty nhà em là cung cấp vật liệu xây dựng, em thấy mình không phù hợp. Với lại trước giờ em vẫn đam mê về thời trang hơn.
– Ừ. Công ty nhựa nhà anh thì bố anh vẫn đang cai quản rất tốt. Vào công ty này làm việc phần vì mẹ anh có cổ phần trong này, phần nữa còn vì một lý do cá nhân anh không tiện nói.
Thịnh nói vậy nên tôi cũng không hỏi nữa, hai người chúng tôi im lặng cúi xuống ăn cho tới khi gần hết suất ăn thì bất ngờ Thịnh đưa tay lên chạm nhẹ vào ria mép tôi, anh cười trêu:
– Tính ăn cơm để phần cho chồng à em?
Thịnh vừa dứt lời thì đúng lúc đó một giọng nói vang lên:
– Cậu Hoàng, lâu lắm mới thấy cậu ghé quán.
Nghe tên “Hoàng” vang lên, tôi suýt chút nữa bị cọng rau muống làm nghẹn chết. Theo phản xạ, tôi quay đầu lại xác minh xem đó có phải là chồng mình không. Tôi đã từng nghĩ trong đầu rằng chắc là không phải, bởi trên đất nước Việt Nam này có biết bao nhiêu người tên Hoàng, không thể có một sự trùng hợp đúng lúc thế này. Nhưng mà khoảnh khắc vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, tim tôi đập loạn xạ, không biết ngọn gió nào thổi ông chồng lạnh lùng khó ưa của tôi đến một quán ăn bình thường thế này.
Đúng lúc này, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, sắc mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, ánh mắt lạnh lùng tựa như một thanh kiếm chém ngang cơ thể tôi. Anh chỉ nhướng mày nhìn tôi đúng vài giây rồi xoay người bước đi, để lại tiếng bà chủ quán rối rít phía sau.
Sau khi Hoàng đi khỏi rồi tôi vẫn chưa hết đờ đẫn, Thịnh thấy vậy mới nhẹ nhàng hỏi:
– Sao thế em?
– À không có gì anh ạ. Mà mình về công ty thôi anh nhỉ?
– Ừ, về thôi em.
Buổi chiều hôm đó, chỉ vì bị chồng bắt gặp khoảnh khắc Thịnh chạm tay lên khoé miệng mình mà tôi bứt rứt không yên. Không phải vì tôi sợ anh hiểu nhầm mình có tình cảm với Thịnh, tôi chỉ sợ anh ta nghĩ tôi và Thịnh có quan hệ bất chính. Một người sạch sẽ như Hoàng, ngay trong đêm tân hôn anh ta đã cảnh cáo tôi, nếu để anh ta nhìn thấy một người đàn ông nào khác chạm lên người tôi thì anh ta sẽ chặt đứt tay người đó, anh ta làm vậy không phải vì anh ta yêu thương gì tôi, đơn giản vì anh ta ghét nhất phải chung chạm với người khác. Anh ta còn ngang tàng đến mức cho rằng mình có thể chạm qua trăm nghìn người phụ nữ, còn người phụ nữ anh đã động vào thì tuyệt đối anh không cho phép điều đó xảy ra.
Buổi tối tôi về đến nhà đã thấy chồng mình về rồi. Bữa nay anh ta lại chịu ăn tối ở nhà thì đúng là một điều quá ngạc nhiên. Suốt gần hai năm kết hôn, số lần chúng tôi ăn cơm cùng nhau còn ít hơn số lần trên giường. Đến bữa cơm, ngồi đối diện nhau cách có một đoạn ngắn mà tôi cảm giác anh như vầng mây ở cuối chân trời, dù ngay trước mặt nhưng bất kể tôi cố gắng đến thế nào cũng không thể với tới. Có những lúc tôi muốn chủ động giải thích với anh về chuyện trưa nay nhưng lời vừa tới cửa miệng lại trôi ngược vào bên trong, cuối cùng cả bữa ăn chỉ có tiếng đũa thìa và tiếng bát lạch cạch.
Ăn cơm xong Hoàng lên phòng trước, tôi ở lại dọn dẹp một chút với cô Hoa. Mặc dù cô Hoa ngăn cản không cho tôi làm nhưng tôi vẫn cố chấp ở lại, căn bản nếu lên phòng đối diện với chồng mình tôi còn thấy mệt mỏi hơn.
Cô Hoa bảo tôi:
– Nay bà chủ có đến kiểm tra xem mợ uống thuốc thế nào.
Động tác tay đang làm của tôi chợt khựng lại, tôi hỏi cô Hoa:
– Thế cô bảo sao?
– Tôi sợ bà chủ biết mợ không uống thuốc lại trách mợ thì tội nghiệp, nên chỉ dám nói dối mợ uống rồi.
– Dạ, cháu cảm ơn cô nhé.
– Tôi cũng không biết sẽ giấu bà chủ chuyện này được bao lâu. Nhưng thật lòng tôi vẫn mong mợ sớm có em bé, chứ không bà chủ sẽ làm khó mợ dài dài.
– Dạ, cháu sẽ tính từ từ cô ạ.
Dọn dẹp các thứ xong xuôi thì tôi mới lên phòng. Vừa bước vào cửa tôi thấy Hoàng đang vừa cửi cúc áo vừa đi đến tủ quần áo. Anh mở tủ, lấy một bộ đồ mặc ở nhà. Trông anh không có vẻ chỉ ở nhà một lúc rồi lại đi như thường ngày, tôi buột miệng hỏi:
– Anh…đừng nói với tôi là tối nay anh ngủ ở nhà đấy nhé?
Hoàng dường như không thèm để ý đến tôi, tiếp tục cởi cúc áo sơ mi. Qua một lát xong xuôi anh mới đáp:
– Ừ.
Tôi sẵn đà đó thăm dò xem những tối anh không ngủ ở nhà là có phải đến chỗ nhân tình không. Tôi bảo:
– Anh ngủ nhà lại khiến ai đó buồn thì sao?
Nghe tôi nói vậy, khoé miệng chồng tôi hơi động đậy, anh muốn nói gì đó nhưng lại không mở miệng ngay. Anh nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi mới thản nhiên đáp:
– Hôm nay người đó mệt!!!
Nói xong anh bước đi thẳng vào phòng tắm. Rõ ràng tôi đã có câu trả lời cho những thắc mắc của mình trong suốt thời gian dài, vậy mà khi nghe xong cổ họng tôi bất giác nghẹn đắng lại, cả miệng tôi có cả vị chua chát. Câu trả lời đó thật tàn nhẫn, dù chúng tôi là mối quan hệ hôn nhân không tình yêu nhưng người ta nói vuốt mặt phải nể mũi, đằng này anh không thèm phủ nhận như những người chồng khác, anh trực tiếp cho tôi câu trả lời tựa như một cây kim sắc nhọn đâm thật sâu vào trong tim tôi. Cho dù tôi không yêu anh, cho dù tôi đã sớm học cách chấp nhận, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi tổn thương, vẫn không tránh khỏi sự nhức nhối trào dâng!!!
Một lúc lâu sau cánh cửa phòng tắm mới mở ra, tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, ngước mắt lên thấy thân hình rắn chắc của chồng ẩn sau bộ đồ mặc ở nhà. Tôi vội vàng cúi xuống xem điện thoại, mà anh cũng không thèm để ý đến tôi, lặng lẽ đi đến bên giường, kéo cái chăn duy nhất ở trên giường rồi nằm xuống. Tim tôi bỗng chốc đập loạn xạ. Dù anh rõ ràng không có bất cứ sự tiếp xúc nào với tôi nhưng lại khiến tôi có cảm giác anh đang chiếm đoạt tất thảy không gian trong phòng, làm tôi không chốn dung thân.
Tôi lập tức ngồi dậy đi vào nhà tắm, rửa ráy xong rồi cũng nhẹ nhàng trèo vào góc trong. Hoàng nằm rất gọn, anh quay lưng về phía tôi, chăn đắp qua vai rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Mà tôi thì nằm một lúc vẫn trằn trọc mãi không ngủ được. Phòng bật điều hoà 26 độ, nhiệt độ không quá thấp nhưng tôi từ lâu đã có thói quen đắp chăn khi ngủ, mà phòng chỉ có một chiếc chăn duy nhất đã đang bị anh chiếm trọn. Cuối cùng không chịu nổi, tôi đành phải kéo chăn đắp chung với anh. Màn đêm buông xuống, càng lúc càng tĩnh mịch, yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy. Tôi không ngủ được nên chỉ biết mở to mắt, nhìn lên trần nhà trong cái bóng mờ của đèn ngủ.
Tôi nằm đó xoay đi xoay lại biết bao nhiêu lần vẫn không ngủ được. Ngược lại Hoàng không hề động đậy, hơi thở anh rất đều đặn. Mãi đến khi gần 1 giờ sáng tôi mới có thể chìm vào giấc ngủ. Lúc mở mắt tôi mới phát hiện, tư thế ngủ của tôi vô cùng khiếm nhã, một chân tôi quắp chặt lấy người chồng, một cánh tay ôm chặt cổ anh, đầu gối lên vai anh. Điều khiến tôi xấu hổ nhất là một ít nước miếng còn rớt trên cả ngực anh.
Tranh thủ lúc anh còn chưa phát hiện, tôi vội vàng tách khỏi người anh. Nào ngờ anh đột nhiên mở mắt nhìn tôi, ánh mắt vô cùng tức giận thì phải. Tôi sợ đến mức ngây người vì sợ anh ta phát hiện ra ít nước miếng của tôi dính trên áo mình. Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, sau khi bị anh phát hiện, khuôn mặt vốn lạnh lùng nay lại càng lạnh hơn, giống hệt tảng băng bị nhuốm màu đen:
– Cô…cái thứ chết tiệt gì thế này???
Tôi biết có khúm núm xin anh thì cũng chẳng giải quyết được gì, cuối cùng mặt dày đáp:
– Rớt có tí nước miếng thôi, anh làm gì mà căng. Lát thay ra tôi giặt sạch sẽ cho anh là được chứ gì.
– Cô nghĩ, tôi sẽ mặc lại cái thứ bẩn tưởi của cô trên người mình?
“ Bẩn tưởi” nghe hai từ này mà máu trong người tôi như muốn chảy ngược dòng. Anh ta có nhất thiết phải dùng hai từ đó khi nói với tôi không? Tôi đáp:
– Này, anh đừng có mà quá đáng vậy chứ? Dù gì cũng là vợ chồng với nhau, anh có nhất thiết phải nói vậy không?
Hoàng trợn mắt nhìn chằm chằm tôi, tôi cảm giác trong mắt anh ta tôi là thứ gì đó cực gì dơ bẩn. Cuối cùng anh bảo một câu rồi bước đi:
– Tôi chưa bao giờ xem loại người như cô là vợ mình cả. Nên đừng nhắc hai từ “vợ chồng “ để cãi lý với tôi.
Nói xong anh ta cởi chiếc áo hàng hiệu của mình, trực tiếp ném vào sọt rác một cách không thương tiếc. Tôi ngồi yên đó, thẫn thờ không biết bao nhiêu lâu mới đứng dậy đi đánh răng rửa mặt. Những lời Hoàng vừa nói vang vọng trong đầu tôi mãi, mặc dù trên danh nghĩa tôi và anh ta là vợ chồng, đã cưới xin đàng hoàng nhưng ngay trong giây phút này tôi mới biết thì ra anh ta chưa bao giờ xem mình là vợ. Trải qua ngần ấy thời gian, tôi nhận ra rằng “ thì ra không phải cặp đôi nào cũng cưới trước là sẽ yêu sau, thực tế mãi mãi chẳng bao giờ đẹp như truyện ngôn tình”
Lúc tôi xuống dưới nhà thì thấy cô Hoa đã sắp sẵn đồ ăn sáng. Tôi ăn hết một bát phở thì cô Hoa mang đến một ly sữa nghệ ấm nóng, tôi nhìn ly sữa nghệ còn mỉm cười trêu cô Hoa:
– Cháu còn cứ tưởng cô sẽ lại mang chén thuốc đến cho cháu.
– À thuốc Bắc của mợ vừa bị cậu Hoàng đổ đi sạch rồi. Giờ mợ muốn uống cũng chẳng được.
Tôi nghĩ chắc là Hoàng biết đó là thuốc hỗ trợ sinh sản, mà anh ta là người không muốn có con với tôi nên đổ thuốc đi là lẽ thường tình. Lúc này đây tôi không biết nên vui hay nên buồn nữa. Cô Hoa lại nói tiếp:
– Sữa nghệ này rất tốt cho bệnh đau dạ dày của mợ đấy.
Tôi ngước mắt nhìn cô Hoa, bệnh đau dạ dày có mình tôi biết, tôi chẳng nói với ai thì làm sao cô biết được. Tôi kinh ngạc hỏi lại:
– Sao cô biết cháu bị đau dạ dày vậy?
– À cậu Hoàng bảo tôi mà.
Tôi nghe đến đây hơi sững lại hỏi cô Hoa:
– Anh Hoàng bảo cháu bị đau dạ dày ạ?
– Đúng rồi. Ly sữa nghệ này cũng là cậu ấy bảo tôi pha cho mợ. Mà thôi mợ uống đi cho nóng, để nguội sẽ khó uống.
Tôi nhìn ly sữa nghệ trên tay mình lại nhớ đến những lời Hoàng vừa nói mình sáng nay. Anh ta đã tuyệt tình rạch ròi phân rõ ranh giới với tôi, đã coi tôi không phải là vợ anh, vậy vì sao anh ta vẫn dặn cô Hoa pha sữa cho tôi, lại còn biết tôi bị bệnh đau dạ dày? Là bởi vì anh ta cố tình thể hiện trước mặt mọi người mình là người chồng tốt hay là anh ta cũng có chút quan tâm tôi thật?
Tôi không biết nữa, tôi không bao giờ có thể đoán được tâm tư của một người thâm sâu hơn biển cả như anh. Tôi cũng không muốn đoán mò nữa, sợ rằng bản thân lại nhen nhóm ngọn lửa nhỏ mang tên hi vọng, cuối cùng tôi thở dài một hơi rồi tu hết ly sữa nóng xong mới đi làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương