Sau khi đến chỗ ở mới một thời gian, tôi bắt đầu làm quen và giao lưu với mọi người. Trong số đó, tôi chơi thân hơn cả với My, bạn ấy tầm tuổi tôi, cũng sinh viên năm 2 nhưng học trường khác. Tính tình My hòa đồng, vui vẻ, đặc biệt là nhìn bạn ấy rất sang chảnh, mang dáng dấp của tiểu thư con nhà giàu có. Một buổi tối nọ, tôi đang ngồi trước màn hình máy tính để làm bài tiểu luận thì My gõ cửa. Tôi nói cửa không khóa để bạn ấy tự nhiên đi vào.
My nằm lên giường của tôi và thì thầm tâm sự.
— Dạo này tớ thấy anh người yêu của tớ rất khác. Nói chuyện lạnh nhạt, hờ hững. Nữa là tần số nhắn tin, gọi điện cũng ít đi. Có khi nào hắn có người khác không nhỉ?
— Hỏi chuyện này thì tớ chịu đấy. Tớ đã yêu ai đâu mà biết được?
Nói vậy chứ, khi nghe My kể chuyện tôi bỗng nhớ đến quãng thời gian học lớp 11. Khi ấy tôi cảm nắng Lâm, sau đó anh ta cũng lạnh nhạt và hờ hững với tôi, kết cục thì đi tán tỉnh mấy cô bạn khác cùng khóa. Trực giác của con gái luôn đúng. Nếu như họ cảm thấy chàng trai của mình có điều gì đó không bình thường thì đó chính là chuyện không bình thường. Nhưng nhược điểm chung của con gái chính là mềm lòng, dễ lụy cảm xúc, để dứt khoát quên đi được một người cần rất nhiều thời gian. Tôi không biết tình trạng yêu đương hiện tại của My thế nào nên cũng chẳng biết an ủi ra sao.
— Tớ có ý này. Tớ cho cậu số điện thoại của anh Thắng. Cậu giả vờ nhắn tin làm quen xem thái độ của anh ấy thế nào nhé!?
— Cậu hâm à. Tự nhiên bảo tớ đi nói chuyện với người yêu cậu? Lỡ như anh ấy phát hiện thì phải làm sao?
— Cậu cứ vẽ ra một tình huống gì đó, giả vờ là mình nhầm số hoặc đại loại thế. Nếu như hắn tán tỉnh cậu thì xác định tên này trăng hoa. Không tin tưởng được.
— Nhưng mà làm như vậy, một là cậu có được một người chung thủy, hai là cậu gặp một người phản bội.
— Tớ nghĩ nhiều rồi, dù ra sao thì tớ cũng chấp nhận. Nếu như biết được bộ mặt của hắn, tớ có động lực để dứt khoát hơn, không có gì phải luyến tiếc.
Tôi nghe vậy cũng nhanh chóng lưu số điện thoại của Thắng – người yêu My vào. Thời của chúng tôi ngày đó chủ yếu dùng điện thoại đen trắng, lên mạng thì Chat Yahoo chứ chưa có các trang mạng xã hộu như bây giờ. Nhắn tin gọi điện làm quen chủ yếu qua số phone là chính.
Nghe lời My, tôi thử nhắn tin cho Thắng, thậm chí gọi điện, nhưng Thắng không hồi âm, cũng không gọi lại. Lúc ấy tôi quay ra mắng My:
— Cậu thấy chưa? Đã bảo đừng có suy diễn rồi. Nếu anh ấy mà đa tình như vậy thì đã nhắn tin cả gọi điện cho tớ. Bây giờ cậu yên tâm chưa?
— Chưa. Phải theo dõi thêm đã. Mới ra khơi thì chưa thể xác định được mục tiêu nhanh như thế được.
Ngày hôm sau, khi tôi đang ngồi trên giảng đường và nghe những giờ học chính trị nhàm chán, điện thoại trong balo tôi rung lên, là số máy của Thắng – người yêu My gọi tới. Tôi lách qua đám bạn ra ngoài hành lang và nghe điện thoại, nhớ lại lời dặn của My, tôi giả vờ nhập vai.
— Cho hỏi đây là số máy của ai vậy nhỉ?
Giọng Thắng từ đầu dây bên kia vọng đến.
Tôi nhẹ nhàng nói giọng vô cùng thảo mai:
— Anh cho em hỏi, đây có phải số máy của anh Tú không ạ? Anh Tú nhà gần quán Cafe Chiều Tím, đối diện Salon tóc Tùng Anh ấy ạ?
— Không em. Em nhầm số rồi nhé.
— Nhưng mà khoan hãy… Coi như anh em mình có duyên. Em ở đâu thế? Nghe giọng em dễ thương quá.
— Em ạ? Em ở xa lắm. Chắc anh không biết em đâu.
— Xa lắm… cụ thể là ở đâu? Em có ở Hà Nội không? Nếu có thể, anh muốn mời em ly cafe?
Thắng như bị cuốn vào những lời nói dối mà tôi cố tình tạo dựng. Và đúng như My dự đoán, anh chàng này ra sức thả thính và tán tỉnh tôi. Luôn muốn tìm cách hẹn tôi đi cafe hoặc xem phim vào buổi tối. Tôi thật thà tâm sự điều này với My, cô ấy thất vọng ra mặt, không ngờ người yêu của mình lại đa tình đến thế. Nhưng đã trót thử thì phải thử đến nơi đến chốn. My bắt tôi phải hoàn thành vai diễn một cách hoàn hảo nhất, chúng tôi chốt lịch hẹn là tối thứ 7 sẽ cùng nhau đi uống cafe.
Thời gian này ngoài đi học ra thì cả ngày tôi cứ tíu tít chuyện trò với Thắng. Tôi chẳng có cảm xúc gì với gã đàn ông ấy cả, nhưng vì My nhờ vả nên tôi vui vẻ giúp đỡ. Nữa là tôi theo dõi thấy thái độ của Thành dường như rất khó chịu khi thấy tôi tối ngày nhắn tin và trò chuyện cùng ai đó, thậm chí tin nhắn của cậu ấy tôi cũng không reply. Nhân cơ hội này, tôi muốn thử thách sự kiên nhẫn của Thành, muốn biết trong suy nghĩ của cậu ấy, tôi có thực sự quan trọng hay không.
Ngày thứ 7 đã đến. Buổi tối, sau khi ăn tối xong, My giúp tôi trang điểm. Cô ấy cố ý make up cho tôi xinh lung linh, để đảm bảo rằng vừa nhìn thấy tôi, gã Thắng sẽ ch,ết mê ch,ết mệt. Tôi thuộc dạng ưa nhìn, ngay cả khi để mặt mộc tôi cũng thấy mình có nét duyên dáng. Từ dạo đi học xa nhà, làn da của tôi ngày càng mịn màng hơn, trắng hơn trước, đặc biệt là body có phần nóng bỏng hơn. Qua bàn tay phù phép của My, thêm chiếc váy body xẻ sâu màu đen của cô ấy, tôi thấy mình giống như biến thành người khác. Thật sự quá sức tưởng tượng. Tôi không quen với vẻ ngoài lộng lẫy pha chút lẳng lơ này, nhưng My trấn an tôi, nói rằng chỉ duy nhất lần này thôi, giúp cô ấy lật tẩy chiếc mặt nạ của gã đàn ông đa tình.
Thấy tôi và My cứ dính lấy nhau, lại trang điểm ăn vận điệu đà, Thành khó hiểu lắm, thỉnh thoảng lại vờ đi qua đi lại trước cửa phòng tôi để nghe ngóng. Lúc chúng tôi rời khỏi khu nhà trọ, Thành cũng bí mật đi theo.
Đến quán cafe như đã hẹn, theo chỉ dẫn của My, tôi đến gần gã trai mặc áo sơ mi màu vàng chanh. Dáng hình cũng khá bảnh bao, tuấn tú. Tôi ngồi xuống đối diện và nhanh miệng chào hỏi:
— Anh cũng vừa mới đến. Em muốn uống gì?
— Cho em một ly cappuccino!
Lát sau, nhân viên phục vụ mang đồ uống lên. Cả buổi, gã Thắng chỉ chăm chú quan sát kích thước căng đầy nơi thềm ng,ực tôi, thỉnh thoảng hỏi một vài câu không liên quan. Tôi thấy thái độ của gã dường như không kiên nhẫn được nữa, cứ chốc lát lại xem giờ rồi hỏi tôi có muốn đi chỗ này, chỗ kia, có muốn đi nhâm nhi ly rượu không?? Tôi lắc đầu từ chối. Bỗng, My từ phía sau chạy ra và ồn ào nói với Thắng:
— Bây giờ tôi mới biết bộ mặt thật của anh. Anh nói anh bận, anh đi công việc với đối tác? Hóa ra anh hẹn gái đi uống cafe phải không?
Thắng ngỡ ngàng, anh ta nhanh miệng nói:
— My, em đừng hiểu nhầm. Cô gái này là đối tác làm ăn của anh thật. Bọn anh đang bàn chuyện làm ăn với nhau. Em về trước đi, lát nữa anh sẽ gọi điện cho em…
Nhìn thấy tình thế rối ren, tôi nhanh chóng cáo từ, My ở trong đó không ngừng chất vấn và buộc tội Thắng. Khi đặt chân xuống đường, bỗng nhiên Thành xuất hiện trước mặt tôi. Thành khoác lên vai tôi chiếc áo sơ mi của cậu ấy rồi lạnh lùng nói:
— Cậu mặc thế này thì gã trai kia nhìn thôi cũng thấy no rồi!
— Cậu nói vậy là có ý gì?
— Mấy hôm nay cậu lạnh nhạt với tôi là vì gã đàn ông kia đúng không? Tôi không ngờ gu thẩm mỹ của cậu lại tệ đến vậy.
Tôi biết Thành đang hiểu lầm mình, tuy nhiên, nơi đây rất đông người qua lại, tôi không muốn giải thích điều gì, cũng không muốn nói nhiều vào lúc này… vì đôi chân đi guốc cao của tôi bây giờ thực sự đau. Tôi không quen đi những đôi guốc như vậy.
Tôi cố gắng bước đi từng bước, sau cùng, vì không chịu được nên tôi tháo hẳn guốc ra, đi chân trần dưới nền đường. Thành kiên nhẫn bước theo sau, vừa đi cậu ấy vừa ồn ào nói:
— Cậu nói xem. Anh ta có cao bằng tôi không? Anh ta có đẹp trai bằng tôi không? Anh ta có hiểu rõ cậu như thế nào, biết rõ hoàn cảnh của cậu không? Thứ mà anh ta rõ nhất, có lẽ chỉ là cảm xúc muốn được gần gũi cậu mà thôi. Cậu làm ơn tỉnh ngộ đi, cậu ở bên người như vậy chắc chắn sẽ không được hạnh phúc.
— Cậu im đi. Cậu không có tư cách dạy dỗ tôi yêu ai hay quen ai!
— Một người bằng xương bằng thịt, ngày ngày quan tâm và lo lắng cho cậu… cậu chẳng mảy may chú ý. Không lẽ vì một gã trai mới quen mấy ngày cậu đã dễ dàng trao tình cảm cho người ta ư? Cậu đối xử công bằng với tôi một chút có được không??
Mặc kệ Thành càm ràm, tôi bỗng nhiên thấy Thành nói nhiều như mấy người phụ nữ. Tôi cứ thế bước đi, nhưng quãng đường từ đây về đến khu nhà chúng tôi ở còn rất xa. Lát sau, Thành chủ động vẫy một chiếc taxi ven đường, Thành nói tôi ngồi vào xe, tôi ngúng nguẩy không chịu. Sau cùng, Thành đành bế tôi đặt vào ghế sau, lúc này tôi mới ngoan ngoãn nghe lời. Anh lái taxi thấy Thành quan tâm tôi như vậy nên lầm tưởng chúng tôi là một đôi tình nhân đang giận hờn vu vơ. Xe về đến khu nhà trọ, tôi không lên nhà ngay mà ngồi dưới xích đu. Bóng đêm mờ ảo, ánh đèn vàng hiu hắt, tiết trời vào thu, gió thổi man mác dễ chịu. Tôi thấy tâm hồn thư thái lạ kỳ.
Thành cũng ngồi ở khu vui chơi dành cho trẻ em giống như tôi. Hai chúng tôi im lặng không nói gì. Đến khi tôi đứng dậy chuẩn bị bước về hướng khu nhà thì Thành bất chợt tiến đến và ôm tôi từ phía sau. Đây là lần đầu tiên Thành chủ động ôm tôi. Tôi đứng hình mất mấy giây, hương thơm quen thuộc từ người cậu ấy nhẹ xông lên mũi, tôi thích mùi hương này, dễ chịu vô cùng. Thành ghé tai tôi và thì thầm:
— Cậu có biết, nhìn thấy cậu đi hẹn hò cùng người đàn ông đó… Tôi đã khó chịu như thế nào không?
— Cậu đã khó chịu như thế nào?
— Tôi cực kỳ… cực kỳ khó chịu! Lẽ nào, bao lâu nay, tình cảm và sự quan tâm mà tôi dành cho cậu… cậu không nhìn ra được à?
Tôi cố làm như mình không hiểu Thành đang nói gì. Bỗng, những ngón tay của Thành bắt đầu mơn man di chuyển, bàn tay cậu ấy siết chặt lấy vòng eo của tôi rồi nói thêm:
— Tôi thích cậu! Rất thích cậu!
Giây phút này tôi nghe trái tim mình loạn nhịp. Chính miệng cậu ấy nói thích tôi. Cậu ấy nói thích tôi rồi. Bây giờ tôi phải làm sao đây??
Tôi ngập ngừng không nói thành câu, Thành dường như không thể kìm nén cảm xúc của mình nữa, cứ thế bộc trực tâm tư của chính mình.
— Từ lần đầu tiên chạm mặt nhau ở gần chợ hoa, tôi bị ấn tượng bởi vẻ ngoài xinh xắn và tính cách đanh đá của cậu. Tôi xin số máy của cậu nhưng không dám làm quen. Rồi sau đó, tôi vô tình thấy cậu ở sân trường. Cậu không biết tôi đã vui sướng như thế nào khi biết chúng ta học cùng trường với nhau đâu. Cậu cũng sẽ chẳng bao giờ biết được có một chàng trai cùng khóa ngày ngày lén đứng ở góc hành lang và quan sát nhóm con gái lớp cậu nô đùa cùng nhau. Nếu ai đó biết, chắc họ sẽ bảo tôi bị điên.
Tôi cũng không rõ nữa. Chỉ biết thời điểm ấy tôi muốn làm vậy. Vì được nhìn thấy cậu từ xa, tôi rất vui. Chỉ như vậy thôi cũng đủ. Tôi muốn được nhìn thấy cậu từ phía xa… Tôi dùng hết mọi khả năng của mình, nhờ bạn bè, thậm chí cả thầy cô tìm hiểu xem cậu sẽ thi đại học ngành gì, khối gì, trường gì…. Để tôi làm theo. Cậu không ngờ đúng không? Tôi đoán, khi phát hiện chúng ta cùng học chung lớp, chắc hẳn lúc ấy cậu đã nghĩ, đó là chuyện trùng hợp.
Nhưng tôi muốn nói với cậu, đó không phải là trùng hợp. Mà do tôi đã cố gắng rất nhiều để được ở gần cậu, được theo sát cậu. Tuy nhiên, tôi đã lầm. Tôi tưởng, chỉ cần mình cố gắng làm mọi thứ, chỉ cần lúc nào mình cũng tỏ ra bảnh bao, cuốn hút, hay thậm chí là quan tâm và đối xử tốt với cậu thì cậu sẽ động lòng. Nhưng không phải vậy.
Cậu căn bản không hề có tình cảm với tôi. Thậm chí, có những khi tôi thấy mình thật ngốc. Thật sự. Tôi thấy mình giống kẻ khờ dại. Chỉ vì thích cậu mà tôi đã làm rất nhiều điều ngớ ngẩn. Vượt xa những quy tắc của bản thân tôi. Đáp lại những điều tôi làm cho cậu chỉ là sự thờ ơ và lạnh nhạt của cậu. Những lúc như vậy, cậu có biết tôi đau lòng như thế nào không? Tôi thực sự rất rất khó chịu.
Nhưng tôi không cam lòng. Tôi không cam lòng buông bỏ hình ảnh của cậu ra khỏi tâm trí. Tôi đã từng thử, nhưng tôi không làm được. Cậu có hiểu cảm giác đơn phương quan tâm một người, đơn phương thích một người… chỉ cần người ta hồi đáp một tin nhắn thôi là cả đêm ấy tôi sẽ không ngủ được. Cậu đã bao giờ trải qua cảm giác ấy chưa? Cậu đã bao giờ như vậy chưa? Chắc chắn là chưa, đúng vậy không?
Tôi vẫn luôn hy vọng rằng, chỉ cần mình chân thành thì sẽ được đền đáp, nhưng không phải vậy. Nếu như người đó không thích tôi thì dẫu tôi có dâng hiến cả mạng sống của mìng cũng chẳng thể khiến họ hồi tâm chuyển ý.
Tôi không biết mình nói ra những điều này có ích gì hay không, nhưng tôi vẫn muốn nói. Nếu như cứ giữ nó trong lòng, tôi nghĩ mình sẽ phát điên lên mất.
Thành cứ thế nói chuyện một mình, đôi tay cậu ấy siết chặt lấy eo tôi. Bóng của hai người chúng tôi đổ xuống nền đá hoa giống như một đôi tình nhân thực thụ. Tôi không biết những giọt nước mắt đã lăn dài xuống má từ khi nào, nhưng tôi không phủ nhận một điều, Thành làm cho tôi quá bất ngờ. Những gì cậu ấy làm vì tôi, tôi đương nhiên hiểu rõ. Chỉ không ngờ là… mọi chuyện vượt quá sự tưởng tượng của tôi như vậy.