“Lâm Tư Vũ, bình thường tôi quá chiều em rồi, được rồi, ly hôn thì ly hôn, ai sợ ai chứ!”
Nghe nói như vậy, Lâm Tư Vũ vừa mới tiêu tan được chút lửa giận lại bị cọ bùng lên.
“Được, hai chúng ta bây giờ đi đổi chứng!”
Không để ý tới Lục Kiến Thành và Nam Khuê, Lâm Tư Vũ túm lấy tay Phong Hàng, ầm ầm đi vào trong cục dân chính.
Nếu đã gặp, nhất định là không thể trơ mắt nhìn bọn họ ly hôn.
Cho nên Nam Khuê và Lục Kiến Thành tiến về phía trước, một người kéo một người.
“Tư Vũ, đã lâu không gặp, chúng ta đi ôn chuyện đi, em thấy chị trở về chẳng lẽ không vui mừng bất ngờ sao?” Nam Khuê kéo tay Lâm Tư Vũ, nói sang chuyện khác.
Trái tim Lâm Tư Vũ đương nhiên mềm nhũn, gật gật đầu: “Chị dâu, tất nhiên em vui rồi, lúc mẹ nuôi nói cho em tin tức tốt lành này, quả thực em vui muốn chết.”
“Không chỉ có chị, còn có Tiểu Niệm Khanh và Tiểu Tư Mục, em đang định hai ngày nay đến thăm mọi người, nhưng…”
Nhìn Phong Hàng một chút, tâm trạng của cô ấy có chút sa sút nói: “Chị cũng nhìn thấy rồi đó, em và anh ta bây giờ đang không ổn, muốn xử lý xong việc của mình rồi mới đi gặp mọi người, không thể vừa gặp mặt đã làm cho mọi người không thoải mái được.”
“Được rồi, nếu chọc em không thoải mái, vậy chúng ta không để ý tới bọn họ là được rồi, cũng sắp đến giữa trưa, đi nào, chị mời em ăn cơm.”
Lâm Tư Vũ vừa bước chân, đột nhiên, cô ấy lại xoay người, nhìn người đàn ông đứng ở một bên: “Này, vẫn không thể ly hôn được, anh đến nói chuyện chút! ”
“Nếu chị dâu đã mời em ăn cơm, vậy ăn cơm xong rồi nói sau, cục dân chính mỗi ngày đều ở đây, hôm nay cũng không vội.” Phong Hàng không được tự nhiên nói.
Tuy rằng lời này nói cũng không làm cho người khác vui vẻ, nhưng suy cho cũng làm cho tâm trạng lo lắng của hai người hòa hoãn hơn rất nhiều.
“Chị dâu, vậy chúng ta đi ăn cơm đi, nhưng mà bây giờ em chỉ muốn ăn cùng chị, tạm thời không muốn nhìn thấy bọn họ.” Lâm Tư Vũ nhanh chóng giữ chặt cánh tay Nam Khuê.
Nam Khuê cười đáp: “Được rồi, vậy hai chúng ta đi, không dẫn theo bọn họ.”
Sau đó, họ lên xe, Lâm Tư Vũ lái xe.
Bởi vì nghĩ đến hai người lát nữa nhất định sẽ nói chuyện phiếm, cho nên Nam Khuê cố ý chọn một nhà hàng có tính riêng tư tương đối tốt, rồi gọi điện thoại đặt một phòng riêng.Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Nhìn chiếc xe Lâm Tư Vũ đi xa, Lục Kiến Thành tràn ngập “u oán” nhìn về phía Phong Hàng.
“Nói đi, lần này lại là vì cái gì mà muốn ly hôn? Tôi nói hai người, không thể để tôi bớt lo một chút à, hai ba ngày lại náo loạn muốn ly hôn? Vậy tôi dứt khoát chuyển cục dân chính đến nhà hai người luôn nha.”
“Hai người khỏi phải ly hôn xong rồi kết hôn lại, vừa kết hôn xong lại ly hôn.”
Bị Lục Kiến Thành nghiêm túc nói một trận, Phong Hàng cũng có chút xấu hổ gãi đầu: “Anh, em cũng không phải thật sự muốn ly hôn, chỉ là hai người cãi nhau, lại có chút tức giận, nên nói đến chuyện ly hôn.”
“Huống hồ tính tình Tư Vũ anh cũng biết, một khi em đồng ý, cô ấy nhất định phải ly hôn.”
Lục Kiến Thành nhướng mày: “Nếu biết tính tình em ấy rồi, lúc cãi nhau thì nhường em ấy một chút, đừng cứ mãi đề cập đến chuyện ly hôn nữa.”
“Tính toán thời gian, hai người kết hôn cũng đã năm năm, mấy năm nay ầm ĩ náo loạn, chia chia hợp hợp, mặt ngoài nhìn vào có chút gà bay chó sủa, nhưng thật ra đều đã quen với cuộc sống có đối phương.”
“Nếu là thật ly hôn, hai người đều sẽ hối hận, cho nên sau này không nên động một chút lại lôi hai chữ này treo ở bên miệng.”
Nghe xong chút giáo huấn, hơn nữa cũng bình tĩnh một lúc, Phong Hàng cũng ý thức được một số sai lầm của bản thân.
“Cảm ơn anh, em sẽ suy nghĩ lại bản thân.”
“Được, đi thôi, cũng trưa rồi, tôi mời cậu ăn một bữa cơm.”
Nếu Khuê Khuê không dẫn anh đi, vậy anh cũng chỉ có thể tự mình đi giải quyết bữa trưa.
Đến địa điểm, Phong Hàng nhìn khách sạn trước mắt, quả thực cực kỳ ngoài ý muốn.
“Anh, anh…? Anh dẫn em đến nhà hàng này à? Đây chính là nhà hàng dành cho cặp đôi siêu nổi gần đây, hai chúng ta vào có thể không tốt lắm hay không?”
Hôm nay Lục Kiến Thành ăn mặc rất lịch lãm đẹp trai, tràn ngập khí khái nam tính, dạng vẻ bá đạo của tổng tài.
Nhưng Phong Hàng thì khác, làn da của anh ấy luôn trắng, hơn nữa ăn mặc của hôm nay, dưới sự làm nền của Lục Kiến Thành quả thực giống như một “tiểu sinh kem”.
(Tiểu sinh kem: Đại ý chính là vẻ ngoài đẹp trai, nhưng thiếu sự nam tính, không tính là khen người)
Không thể không nói, hai người đàn ông như vậy đến một nhà hàng dành cho cặp đồi ăn cơm thật sự là tâm điểm chú ý.
Gần như vừa bước vào, bọn họ đã trở thành đối tượng được mọi người nhìn trộm và bàn luận.
Lục Kiến Thành thản nhiên, cũng không cảm thấy có gì, Phong Hàng lại là có vẻ mặt dè dặt.
Biểu cảm tương phản như vậy càng làm cho người chung quanh tin tưởng vào cái gì đó.
May mắn cuối cùng vào phòng riêng, Phong Hàng mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không anh ấy thật sự sẽ bị vô số ánh mắt vừa rồi làm cho xấu hổ chết mất.
Nhân viên phục vụ rót trà, Lục Kiến Thành khẽ nhấp một ngụm.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch, lúc này mới mở miệng: “Đừng hiểu lầm, hôm nay tôi và chị dâu cậu lĩnh chứng, vốn là đặt nhà hàng dành cho cặp đôi đang nổi tiếng này muốn cùng chúc mừng với cô ấy, kết quả vợ cậu bắt cóc vợ tôi đi, cho nên tôi chỉ có thể ăn cùng cậu.”
“Nhà hàng này làm ăn rất tốt, đặt phòng trước đều phải sắp xếp thời gian, tôi cũng phải xếp hàng một tháng mới đặt được. Nên tôi không muốn lãng phí khi nó hết hạn.”
“Nghe nói môi trường, mùi vị của nhà hàng đều rất tốt, rất thích hợp cho cặp đôi, cho nên tôi đến xem, nếu tốt, lần sau lại xếp hàng đặt phòng dẫn chị dâu cậu tới.”
Những lời này vừa nói, Phong Hàng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
“Anh, anh và chị dâu đã quen lâu như vậy, làm sao giữ được sự mặn nồng như vậy?” Nhân lúc thức ăn vẫn chưa lên, Phong Hàng vội vàng hỏi thăm.
“Trải qua nhiều chuyện, bỏ lỡ nhau nhiều, càng làm cho chúng tôi thực sự biết mình muốn gì? Thời gian là một thứ tốt, nó sẽ giúp chúng tôi lọc ra những cái bề mặt, những điều sai, chỉ để lại những điều thực tế nhất, mong muốn nhất.”
“Mấy năm nay tình cảm của hai người tôi cũng chứng kiến rất nhiều, cậu có từng nghĩ tại sao Tư Vũ luôn thích cãi nhau với cậu hay không? Không sai, hai người lúc trước kết hôn vì môn đăng hộ đối, vì liên hôn giữa hai gia đình.”
“Nhưng bây giờ, sớm đã khác rồi, con gái chỉ có thích một người mới có thể ghen tuông và tức giận, nếu như chỉ là một người xa lạ không quan trọng, các cô ấy tuyệt đối sẽ không tức giận.”
“Cậu tự ngẫm nghĩ đi!”
Thức ăn trên bàn nhanh chóng được phục vụ bưng lên, một bữa ăn tinh tế.
Lục Kiến Thành nhìn, lập tức đứng dậy chụp một tấm ảnh gửi cho Nam Khuê.
Đồng thời đính kèm mấy biểu cảm “ấm ức”.
Nam Khuê: “Hai tên đàn ông bọn anh ăn bữa phong phú như vậy còn ấm ức à!”
Lục Kiến Thành: “Vừa nhận giấy chứng nhận xong, còn chưa kịp ngọt ngào thì vợ mình đã bị người ta bắt cóc, có thể không ấm ức sao? ”
Nam Khuê mím môi cười khẽ, đột nhiên, cô dường như nhìn thấy một chi tiết nhỏ trong bức ảnh đó.
Khăn ăn trên bàn đang viết tên nhà hàng: “*** nhà hàng cặp đôi”
Nhà hàng cặp đôi?
Kiến Thành và Phong Hàng hai người đàn ông chạy đến nhà hàng cặp đôi ăn trưa?
Hửm…? Cũng không cần nhắm mắt lại, cô đã có thể tưởng tượng được hình ảnh?
Bấm chữ nhanh chóng, cô trả lời tin nhắn.
Nam Khuê: “Nhà hàng cặp đôi? Anh và Phong Hàng?”