Dứt lời, Thư Kỳ không đợi Duy Khiêm trả lời đã cất bước muốn rời đi, thế nhưng mới bước được hai bước, người phía sau bất ngờ ôm chặt lấy cô. Thư Kỳ giật mình, vội cựa quậy người để thoát khỏi vòng tay Duy Khiêm:
Đặng Duy Khiêm tựa cằm lên hõm vãi Thư Kỳ, giọng ngà ngà của người say rượu:
– Đây không phải ở công ty, đừng gọi tôi là Sếp hay Tổng giám đốc, gọi là Duy Khiêm.
– Em…
– Tôi uống say cũng là vì em, em định để tôi ở đây một mình à? Nếu tôi gặp chuyện không may, biết nhờ ai giúp đây?
– Em… em có pha trà giải rượu cho Sếp rồi. Anh uống xong, ngủ một giấc ngày mai sẽ tỉnh táo thôi.
– Nhưng tôi không muốn ngủ.
– Dạ?
– Ở lại đây với tôi.
Sao có thể chứ? Cô chỉ là thư ký của anh, đêm hôm tối muộn, trai chưa vợ, gái chưa chồng ở chung một nhà nếu để người khác biết được sẽ đồn đoán linh tinh. Thư Kỳ không muốn cả hai phải mang tiếng xấu, cũng không muốn bị đồn là có quan hệ mập mờ với cấp trên.
– Không được. Sếp buông tay ra đi, em phải về. Mai còn… ưm…
Thư Kỳ cố gắng gỡ tay Duy Khiêm từ chối nhưng chưa đợi cô nói hết anh đã xoay người cô lại hôn lên môi cô. Bất ngờ bị hôn, Thư Kỳ nhất thời đơ mất vài giây, hai mắt mở to quan sát gương mặt ngay trước mắt mình, mãi sau mới lấy lại phản ứng. Thư Kỳ ngọ nguậy muốn thoát ra nhưng một tay Duy Khiêm ôm siết eo cô, tay còn lại giữ cằm cô.
Chuyện anh đã muốn làm, bất kì ai cũng đừng hòng phá hỏng.
Duy Khiêm bế bổng Thư Kỳ về chiếc giường rộng lớn, đặt cô xuống đó nằm đè lên người cô. Nụ hôn của anh mang theo sự điên cuồng bá đạo cùng chiếm hữu, khiến cho cô không cách nào chống đối. Bàn tay anh đỡ lấy gáy Thư Kỳ khiến cả hai càng gần sát nhau hơn, anh hung hăng cắn nhẹ cánh môi cô, đầu lưỡi linh hoạt trơn ướt tham lam hút hết hơi thở Thư Kỳ. Nụ hôn dài mãnh liệt khiến cô hết hơi, gần như không thể thở nổi, nhịn không được phải đập mạnh vào ngực anh hai cái, ú ớ kêu lên:
Nụ hôn trượt xuống cần cổ mềm mại của Thư Kỳ, Duy Khiêm thuận thế thổi nhẹ một hơi vào tai cô, khiến cô tê ngứa khó chịu. Thư Kỳ chống tay trước ngực cố đẩy anh ra:
– Sếp… Anh say rồi.
– Gọi lại.
– Không. Anh tránh ra đi.
– Nếu tôi không tránh?
Trên môi Duy Khiêm nở một nụ cười gian xảo, ánh mắt anh rực lửa nhìn cô.
Thư Kỳ là người trưởng thành, cô hiểu trong bầu không khí mờ ám thế này thường sẽ có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Mà cô và anh đâu phải người yêu, không nên để mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát thì hơn.
Thư Kỳ không trả lời câu hỏi của Duy Khiêm, cô dùng hết sức bình sinh đẩy anh ra nhưng người nào đó chẳng chút xê dịch. Khóe môi anh càng nở rộ, anh nói:
– Em đang lo lắng?
– Vâng. Bất kì cô gái nào ở trong hoàn cảnh này cũng đều lo lắng. Vậy nên xin Tổng giám đốc hãy tỉnh táo, giữ tự trọng.
Ánh mắt Duy Khiêm trở nên sâu hoắm nhìn Thư Kỳ nhưng trong đầu anh chỉ tồn tại hình bóng của Kiều Băng. Cô biết lo lắng, em gái anh cũng vậy, thậm chí cô ấy còn sợ hãi, phản kháng kịch liệt hơn Thư Kỳ của lúc này. Thế mà người đàn ông kia đâu có buông tha cho Kiều Băng, ngược lại ra sức cưỡng ép cô ấy, xem em gái anh như một món hàng để chà đạp, để phát tiết. Em gái anh phải chịu đựng những gì, anh cũng muốn em gái kẻ đó chịu giống như vậy.
Duy Khiêm cười khẩy, hỏi cô:
– Em biết tôi muốn gì, đúng không?
Thư Kỳ tránh né ánh mắt Duy Khiêm, không mong điều mình nghĩ sẽ xảy ra. Cô vờ như không hiểu:
– Em không phải Sếp, không hiểu được suy nghĩ của anh. Em chỉ biết bây giờ mình rất muốn được về nhà ngủ một giấc.
– Thay vì về nhà, hãy ở lại đây đi. Tôi sẽ nói cho em biết tôi muốn làm gì.
Cứ tưởng sau câu trả lời vừa rồi Duy Khiêm sẽ buông cô ra, ngờ đâu anh cúi xuống hôn mạnh lên cổ cô để lại một vết đỏ.
Thư Kỳ giãy nảy thu người ép sát lưng xuống tấm đệm với mục đích tạo khoảng cách với Duy Khiêm nhưng anh cũng hạ người dính chặt vào cô.
– Đừng…
– Sao? Đêm nay em đừng mong nghĩ đến chuyện thoát khỏi tay tôi.
– Tổng giám đốc, anh là Sếp em, hành vi này của anh là không đứng đắn, anh không thể…
Chưa đợi cô nói hết Duy Khiêm đã cắt ngang:
– Đứng đắn hay không do tôi quyết.
– …
– Em nên nhớ khi đàn ông muốn có thứ gì, em càng kháng cự, đối với đàn ông mà nói chính là sự kích thích mãnh liệt. Tôi nghĩ… em hiểu điều này, đúng không?
Thư Kỳ không hiểu ý nghĩa câu sau, đầu óc cô lúc ấy chỉ nghĩ cách làm sao ngăn chặn hành động của Duy Khiêm mà thôi. Tuy nhiên anh không để cô có bất kì một giây phản kháng, bàn tay thành thạo cởi bỏ chiếc váy cô đang mặc trên người, chỉ giữ lại bộ đồ nhỏ màu nude.
Làn da trắng hông mịn màng cùng body không chút mỡ thừa của Thư Kỳ phơi bày trước mắt Duy Khiêm càng tăng thêm phần kích kích. Thư Kỳ mơ hồ có thể nhìn thấy đáy mắt Duy Khiêm bắn ra ánh sáng nóng rực. Cô xấu hổ vội kéo chiếc chăn bên cạnh che chắn thân thể mình, nhưng lại bị Duy Khiêm nắm hai tay giữ trên đỉnh đầu, đồng thời kìm chặt cô dưới thân anh, nhanh chóng cởi bỏ những mảnh vải còn sót lại trên người cả hai.
Anh cúi đầu nói nhỏ bên tai Thư Kỳ:
– Em thật sự rất đẹp, cả khuôn mặt và thân hình đều rất quyến rũ.
Lời khen này là thật, nhưng đó là vẻ bề ngoài của Thư Kỳ, còn bên trong con người cô, Duy Khiêm đinh ninh cho rằng cô là người xấu, sống giả tạo, giỏi đóng vai người tốt lừa gạt mọi người. Có thể ngoài việc tiếp tay, bao che cho hành vi tội lỗi của Trần Hoàng Bách, cô không làm điều sai trái khác, nhưng chỉ cần một lỗi lớn đó thôi đã đủ để anh mất hết thiện cảm với cô.
Nghe Duy Khiêm nói, Thư Kỳ vừa xấu hổ vừa run sợ, cô đang không biết phải làm sao với anh thì bỗng có cảm giác bàn tay đối phương nhẹ nhàng lướt qua bụng mình, sau đó mân mê từ lưng đến bụng rồi ôm chọn bầu ngực cô.
Thư Kỳ giật mình giữ tay Duy Khiêm, lắp bắp nói:
Đặng Duy Khiêm dừng lại mấy giây, đôi đồng tử đen hun hút ấy chỉ toàn là dục vọng bao phủ như muốn nuốt chửng cô. Phút chốc, trái tim Thư Kỳ bỗng đập nhanh một nhịp, cô vô thức cắn đôi môi đỏ mọng nhìn lảng sang chỗ khác nhưng lại lơ đãng rơi vào vị trí tượng trưng của nam giới. Vật kia không e dè mà cao lớn hùng tráng. Thư Kỳ trợn to hai mắt, toàn thân nóng rực, gương mặt cô đỏ ửng như cà chua chín, trống ngực đập mạnh rộn ràng, vội nhắm nghiền hai mắt.
Duy Khiêm không nói không rằng, cúi đầu ngậm lấy một bên ngực khẽ cắn mút, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh, dụ dỗ nụ hoa nở rộ của cô. Tuy cũng là lần đầu nhưng kỹ thuật của Duy Khiêm khiến Thư Kỳ run rẩy thở mạnh một tiếng. Sự âu yếm lúc gần lúc xa tựa như một sợi bông mềm, có chút ma lực khiến cơ thể Thư Kỳ khẽ run lên dưới mỗi động tác vuốt ve trên từng tấc da thịt.
Thư Kỳ còn chưa nói hết câu liền bị đôi môi anh bao phủ. Lần này, nụ hôn của Duy Khiêm cuồng nhiệt mà hung hãn làm cánh môi cô tê dại, bàn tay anh không ngừng mơn trớn, khơi gợi dục vọng nguyên thủy, làm cho toàn thân cô vô lực, ngoan ngoãn nằm trọn trong lòng anh.
Dưới sự khiêu khích của Duy Khiêm, khoái cảm tê dại từng đợt đang dâng trào trong cơ thể Thư Kỳ, như hội tụ thành một con sóng mãnh liệt khiến cô không kiềm chế được mà chìm sâu vào đó, chỉ có thể buông xuôi tất cả, mê loạn đắm say dưới sự kích thích chết người ấy.
Hai năm yêu Lưu Minh Triết, Thư Kỳ chưa từng một lần nghĩ đến chuyện chăn gối với hắn ta, cũng có những lúc hắn đòi hỏi nhưng đều bị cô cương quyết khước từ. Vậy mà hôm nay, cô lại bị Sếp của mình khống chế, cưỡng hôn, dẫn dắt cô rơi vào khoái cảm không cách nào thoát khỏi.
Duy Khiêm sử dụng hai chân cứng rắn tách đùi cô ra. Như bị điện giật, Thư Kỳ khép chặt hai chân, ra sức giãy giụa để thoát khỏi anh, nhưng sức của một cô gái như cô làm sao có thể thắng nổi sức của người đàn ông trưởng thành trong người còn có men rượu.
Giọng Duy Khiêm trầm thấp ra lệnh:
Thư Kỳ nheo mày lắc đầu, Duy Không trực tiếp tách chân cô, anh nói:
– Cho tôi.
– Không… dừng lại đi.
– Tôi không thể.
Nói rồi, người bên trên tự nhiên ấn hông xuống tiến vào bên trong. Cơ thể Thư Kỳ chợt co thắt lại vì hạ thân đau nhói, cả người vì chịu kích thích mà hai tay nắm chặt ga giường run rẩy trước sự tấn công của anh, miệng khẽ phát ra những âm thanh khe khẽ:
Động tác tiến vào của Duy Khiêm gặp chút khó khăn, phía bên trong cơ thể Thư Kỳ vô cùng khít khao, một tấm chắn tượng trưng cho sự trong trắng của cô đã ngăn cản lực tấn công của anh.
Duy Khiêm ghì chặt vai cô, thủ thỉ nói:
– Thả lỏng người. Một lúc nữa sẽ hết đau.
Thư Kỳ đè nén nước mắt, ánh mắt nhìn về phía Duy Khiêm như muốn nói rằng bây giờ cô đang rất khó chịu. Cô có thể cảm nhận được sự trống trải phía dưới tiếp tục được vật cứng rắn ấm nóng lấp đầy.
Nghe tiếng Thư Kỳ kêu lên, Duy Khiêm không dừng động tác ngược lại thân dưới bắt đầu hoạt động. Anh vốn dĩ muốn thô bạo với cô nhưng giây phút đó bỗng chốc thay đổi, tốc độ anh chầm chậm ra vào bởi anh hiểu lúc này cô căn bản không thích ứng nổi vật sưng tấy của anh.
Duy Khiêm lẳng lặng quan sát khuôn mặt xinh đẹp của Thư Kỳ, sau khi thấy chân mày cô từ từ giãn ra, anh mới tiếp tục cố gắng đẩy vào thật sâu. Đau đớn thoáng qua trong chốc lát, rất nhanh sau đó là một luồng khoái cảm lan ra khắp thân thể, cả hai như người lạc vào mê cung.
Thư Kỳ hơi ngẩng mặt lên, bàn tay bám chặt ga giường không biết từ lúc nào đã ôm lấy bả vai Duy Khiêm. Bị công kích thành ra mọi ý thức của Thư Kỳ gần như tan hết, mơ hồ không thể nắm bắt rõ hiện tại, chỉ có thể phản ứng theo bản năng mà cong người đón nhận dục vọng của Duy Khiêm
Khoái cảm kế tiếp dâng lên, ngoại trừ thân thể hai người đang kết hợp chặt chẽ thì ngay cả tâm hồn Thư Kỳ cũng đã rung động theo nhịp điệu. Trong căn phòng tràn ngập hương vị của tình dục, những âm thanh da thịt va chạm nhau cùng những tiếng rên đứt đoạn. Trong lúc thở dốc Duy Khiêm hôn thật sâu lên đôi môi Thư Kỳ, hơi thở của hai hòa quyện vào nhau không phân riêng rẽ.
Lần đầu tiên Duy Khiêm cảm nhận được ham muốn đàn ông như dung nham phun trào. Nhiều lần kích động mãnh liệt, anh chỉ muốn đâm sâu vào cô, khao khát hưởng thụ cảm giác đê mê khi lấp đầy nơi ẩm ướt bên dưới.
Trên giường, một đôi nam nữ quấn quýt nhau, cô như con mèo nhỏ mất hết sức lực mà nép trong lồng ngực người đàn ông. Còn người kia thì ôm chặt lấy Thư Kỳ trong lòng, cảm nhận từng đợt co thắt của hạ thân. Thư Kỳ chỉ cảm thấy mình như đang phiêu đãng trong một biển nước ấm áp, toàn thân trên dưới trống rỗng, một chút khí lực cũng không còn…
Anh kiên cường mạnh mẽ, nhiều lần tiến thẳng vào khiến cô tưởng chừng như không thể nào chịu đựng nổi. Thật lâu sau đó, khi đạt đến cao trào, ở bên dưới từng dòng ấm nóng trút hết vào cơ thể Thư Kỳ, chảy đến tận sâu nhất bên trong.