Tại lễ cưới náo nhiệt, khách mời đều đã tới. Ngô Tử Hạ với cái bụng bầu 4 tháng đang đứng cạnh Lưu Minh Triết khoác tay thân mật, miệng cười tươi rói tiếp đón khách mời. Đồng nghiệp trong công ty Nhật Vũ tuy không hiểu rõ sự tình câu chuyện của 3 nhân vật chính nhưng có rất nhiều người cảm thấy bất mãn thay Thư Kỳ, cơ mà ngoài mặt vẫn phải nở một nụ cười giả tạo, xởi lởi chúc mừng, lấy lòng cấp trên.
Ngô Tử Hạ đang vô cùng đắc ý vì nghĩ rằng Thư Kỳ không tới nhưng cô ta đã nhầm, sắc mặt lập tức biến đổi khi Thư Kỳ cùng với một người đàn ông anh tuấn hiên ngang xuất hiện.
Giây phút Thư Kỳ khoác tay Đặng Duy Khiêm sải bước trong khuôn viên tổ chức tiệc cưới, toàn bộ ánh mắt của mọi người rất nhanh đã đổ dồn về phía họ. Cả hai nổi bật như chính mình mới là chủ nhân của buổi lễ tối nay. Ai ai cũng trầm trồ nhìn không chớp mắt, bạn bè, đồng nghiệp của cô dâu chú rể liền xúm lại thì thầm to nhỏ.
Lưu Minh Triết không hề biết Ngô Tử Hạ ở sau lưng mình cố tình gửi thiệp cưới đến cho Thư Kỳ. Với sự xuất hiện bất ngờ của cô, anh ta hoàn toàn ngỡ ngàng, ánh mắt lưu lại trên người Thư Kỳ không sao rời nổi.
Trần Thư Kỳ, cô thật sự quá đẹp, quá quyến rũ.
Ngô Tử Hạ thấy chồng chăm chú nhìn Thư Kỳ, cô ta đẩy người hắn:
– Minh Triết, anh nhìn đủ chưa? Có phải đang tiếc khi không thể kết hôn với Trần Thư Kỳ không?
Nghe giọng điệu dỗi hờn của Ngô Tử Hạ, Lưu Minh Triết chuyển tầm mắt sang cô ta, dỗ dành:
– Không có, em đừng có suy nghĩ linh tinh rồi lại nổi cáu ảnh hưởng đến bảo bối của chúng ta. Anh giờ chỉ yêu em và con thôi, còn Trần Thư Kỳ đấy hả, có quỳ gối trước mặt anh, van xin anh quay lại anh cũng không thèm. Anh vẫn còn ghi thù chuyện Trần Hoàng Bách đánh anh, cô ta xô ngã mẹ anh đây.
– Tốt nhất là vậy, nếu để em biết anh tư tưởng đến cô ta thì không xong với em đâu.
– Ừ, ừ. Anh biết.
Lưu Minh Triết vuốt má cô ta cưng nựng, rồi nheo mắt thắc mắc:
– Nhưng sao Trần Thư Kỳ lại tới đây, cô ta muốn phá đám hôn lễ của chúng ta?
– Cô ta dám, em sẽ cào nát mặt cô ta. Là em gọi Trần Thư Kỳ tới để cô ta chứng kiến giây phút thiêng liêng, hạnh phúc của chúng ta. Để cô ta nhớ kĩ bản thân mãi là kẻ thua cuộc bị bỏ rơi.
– Em làm vậy được gì? Tâm trạng đang vui, nhìn thấy bản mặt cô ta khiến anh ngứa mắt.
– Nhưng em hả hê.
Miệng nói “ngứa mắt” nhưng thâm tâm Lưu Minh Triết lại hoàn toàn trái ngược, trong đầu anh ta không ngừng tưởng tượng body hoàn mỹ, sexy của Thư Kỳ, còn đê tiện nghĩ đến cảnh cô không mặc gì, ở trên giường làm tình sẽ trông như thế nào.
So với Thư Kỳ, Ngô Tử Hạ không thể sánh bằng, cô ta chẳng có gì hơn cô ngoài khoản giường chiếu và biết lấy lòng đàn ông. Ngoặt nỗi lúc yêu Thư Kỳ, Lưu Minh Triết không có được hai thứ đó từ cô. Thư Kỳ không cho anh ta tiến xa hơn thì thôi đi, đằng này còn không biết làm nũng, luôn hời hợt trong chuyện tình cảm nên anh ta mới cặp kè với người khác. Lưu Minh Triết luôn đổ cho là tại Thư Kỳ khiến mối quan hệ của cả hai khô khan mới thành ra thế này chứ quyết không chịu nhận mọi lỗi lầm là do mình, do bản chất của anh ta.
Lần thứ hai giả làm bạn gái Đặng Duy Khiêm, tâm trạng Thư Kỳ căng thẳng vô cùng, phần vì ánh mắt mọi người đang tập trung hướng về mình, phần vì sợ chuyện bài lộ, lúc đó sẽ rất mất mặt, Ngô Tử Hạ càng được nước khinh khi, lên mặt với cô.
Khoảng cách giữa cô và hai kẻ kia càng rút ngắn thì hơi thở Thư Kỳ càng nhanh hơn. Bỗng Duy Khiêm đặt tay anh lên tay cô vỗ nhẹ, nghiêng đầu nói nhỏ trấn an:
– Phải giữ bình tĩnh, không được biểu lộ cảm xúc khó chịu trên gương mặt mình. Lúc nào cũng phải mỉm cười và tự tin, chiếm thế thượng phong. Nhớ chưa?
– Vâng.
Thư Kỳ nhìn xuống tay Duy Khiêm rồi từ từ ngẩng lên nhìn anh, sự căng thẳng ban đầu dần biến mất thay vào đó là cảm giác ấm áp không ngừng lan tỏa khắp cơ thể. Khác hẳn với thái độ lạnh lùng hàng ngày cô vẫn thấy, hôm nay Duy Khiêm niềm nở và thân thiện hơn, cô như đang được anh bao bọc, che chở.
Khi đã đứng trước Lưu Minh Triết và Ngô Tử Hạ, chưa đợi cô ta mở miệng nói tiếng nào Thư Kỳ đã cất giọng:
– Chào. Tôi đến chúc mừng hạnh phúc của cả hai.
Thư Kỳ chìa tay về phía trước, Ngô Tử Hạ lập tức nắm lấy tay cô dùng lực siết mạnh, cười giả trân:
Thấy Ngô Tử Hạ không có ý buông ra, Thư Kỳ cũng không chịu yếu thế, cùng cô ta đọ sức, ánh mặt hai người phụ nữ đằng đằng sát khí nhìn nhau. Duy Khiêm cũng chủ động chìa tay với Lưu Minh Triết:
Hắn ta vừa bắt tay với anh liền bị Duy Khiêm bóp mạnh đến nhăn nhó nhíu mày, càng nắm càng chặt như muốn vỡ vụn xương khớp. Mặc dù rất đau nhưng Lưu Minh Triết không kêu thành tiếng, vẫn cố gắng nhẫn nhịn muốn đáp trả lại anh nhưng sức lực hắn ta căn bản không bì lại. Cuối cùng vì không chịu được nữa mà mặt mũi đỏ bừng.
Duy Khiêm nhếch miệng cười hỏi Ngô Tử Hạ:
– Cô Hạ, cô bắt tay với Thư Kỳ như thế đã đủ chưa?
Ngô Tử Hạ nhìn sang chồng mình, thấy biểu cảm của hắn vô cùng khó coi thì cũng ngầm hiểu ý Duy Khiêm. Đợi cô ta buông tay Thư Kỳ, anh mới hất tay Lưu Minh Triết ra.
Ngô Tử Hạ liếc nhìn Duy Khiêm rồi dừng ánh mắt tại Thư Kỳ, vẫn nở nụ cười ban nãy, cô ta nói:
– Tôi còn tưởng cô không dám đến chứ?
– Có người đã mất công gửi hai lần thiệp mời cho tôi chứng tỏ tôi được coi là khách quý. Tôi mà không đến liệu có thất lễ?
– Đúng rồi. Chúng ta từng là bạn thân mà, chồng tôi còn là bạn trai cũ của cô nữa. Cô phải có mặt để chứng kiến chúng tôi hạnh phúc như thế nào chứ.
Ngoài cách nhắc lại mối quan hệ cũ, nhấn mạnh bọn họ đã thành đôi thì Ngô Tử Hạ chẳng nghĩ được cách nào khác chọc tức Thư Kỳ. Cô ta cho rằng Thư Kỳ sẽ rất đau khổ vì tan vỡ cuộc tình hai năm, tưởng rằng cô từ lâu đã xem Lưu Minh Triết như một phần máu mủ nên sẽ suy sụp, chịu tổn thương và đả kích đến mất sạch lí trí. Vì dù sao Thư Kỳ cũng là người sống thiên về tình cảm, cô luôn mong cầu tình yêu trọn vẹn sau cuộc hôn nhân tan vỡ của bố mẹ, nhưng cô ta không biết với một kẻ như Lưu Minh Triết, Thư Kỳ bỏ cũng không tiếc.
Sở dĩ Ngô Tử Hạ muốn làm tổn thương Thư Kỳ là vì cô ta luôn ganh tỵ với cô. 7 năm làm bạn thân nhưng cô ta luôn thua kém Thư Kỳ về mọi mặt, thậm chí còn bị bạn bè chung đem ra so sánh với cô nên lâu ngày sinh ra cảm giác chán ghét. Cho đến khi Ngô Tử Hạ gặp Lưu Minh Triết, thấy cách anh ta chăm sóc Thư Kỳ, luôn phô ra những cử chỉ thân mật trước mặt cô ta nên đã nung nấu ý định cướp giật người yêu của bạn thân.
– Ừ. Hai người không biết xấu hổ thì sao tôi phải ngại. Hơn nữa tôi muốn đánh cược một ván.
Ngô Tử Hạ nghi hoặc hỏi cô:
– Cược gì?
– Cược xem cô có giữ được trái tim của Lưu Minh Triết mãi không? Có lẽ bây giờ cô đang rất đắc ý khi đã giành được thứ mình muốn, nhưng những ngày tháng sau này chắc cô phải thấp thỏm lắm. Một người từng phản bội cuộc tình hai năm, ai có thể đảm bảo tính lăng nhăng của anh ta sẽ thay đổi. Không khéo lấy nhau được vài năm, thậm chí là vài tháng cô đã phải nơm nớp lo sợ mất chồng.
– Cô…
Ngô Tử Hạ tức giận ra mặt, Lưu Minh Triết bị sỉ nhục thì nổi cáu:
– Trần Thư Kỳ, cô ngậm miệng lại, tôi sẽ không phản bội Tử Hạ. Cô đừng nghĩ dùng những lời lẽ đó thì chia rẽ được chúng tôi, khiến Tử Hạ nghi ngờ tình cảm của tôi.
– Tôi nhớ là anh cũng từng khẳng định cả đời yêu mỗi mình tôi, không phản bội tôi nhưng rồi thế nào nhỉ? Chưa đợi đến lúc lợi dụng xong tôi, đá tôi đi đã không nhịn được mà cặp kè với cô ta. Hèn hạ.
– Còn cô thì sao, cao quý lắm đấy? Có một người mẹ không ra gì chắc cũng di truyền tính lẳng lơ của bà ta thôi, không biết ở sau lưng tôi đã qua lại với bao nhiêu thằng đàn ông. Chẳng hạn như lúc này, tự nhìn lại bản thân mình đi, đến hôn lễ của chúng tôi nhưng lại ăn mặc thiếu vải, dẫn theo trai. Một tên chưa đủ, tính câu dẫn thêm đàn ông nữa à?
Mẹ Thư Kỳ dù tốt dù xấu cũng là người sinh ra cô, tuy bà làm chủ một quán Bar, có nhiều hành động thân thiết với đàn ông nhưng không có nghĩa bà tùy tiện ngủ với họ. Lần trước Lưu Minh Triết nói bà là “đ.i.ế.m” cô đã rất bực mình, lần này cũng không ngoại lệ. Nụ cười trên môi cô tắt ngấm, phẫn nộ lườm chằm chặp hắn ta, vừa định lớn tiếng mắng cho Lưu Minh Triết một trận thì Duy Khiêm đã ngăn lại, anh cướp lời cô:
– Cậu Triết, cậu nghĩ bậy quá. Thư Kỳ là người thế nào hẳn mọi người xung quanh cô ấy đều biết mà tôi chắc chắn cậu cũng hiểu rõ. Là một thằng đàn ông, đừng vì nói không lại phụ nữ mà xúc phạm đến bố mẹ cô ấy, càng không nên ăn không nói có. Còn nữa, tôi là người yêu của Thư Kỳ, không phải “trai” như cậu nghĩ.
Lưu Minh Triết không ngờ mới đó Thư Kỳ đã có người yêu mới. Lúc trông thấy cô tay trong tay đi bên cạnh Duy Khiêm, anh ta đã không vừa mắt, giờ nghe được những lời này trong lòng càng khó chịu. Thế nhưng Ngô Tử Hạ lại chưa hoàn toàn tin lời Duy Khiêm nói, cô ta biết Thư Kỳ không phải người dễ dàng yêu một ai nhanh đến vậy, ít cũng phải mất nửa năm tìm hiểu đối phương rồi mới đón nhận tình cảm của họ. Chưa kể Thư Kỳ vừa trải qua thất bại trong tình yêu, càng không dễ dàng có người mới ngay, mặc dù Đặng Duy Khiêm rất đẹp trai đấy.
Ngô Tử Hạ tự tin với suy đoán của mình, không ngại nói ra:
– Người yêu hả? Tôi lại thấy chẳng giống tí nào? Nếu nói anh là một tên trai bao được Trần Thư Kỳ thuê đến để làm ra vẻ với chúng tôi thì còn tin được.
Đặng Duy Khiêm ghim sâu lời của Ngô Tử Hạ. Dám nói anh là trai bao, đợi xem anh xử lý vợ chồng cô ta thế nào.
– Tôi cùng Thư Kỳ đến đây không phải để ra vẻ với ai mà là không muốn bạn gái một mình tới đây bị hai kẻ hạ đẳng ức hiếp.
– Anh nói ai hạ đẳng?
– Cô nghĩ tôi nói ai ngoài hai người? Tôi không ngại chứng minh quan hệ của chúng tôi với tất cả khách mời ở đây và vạch trần bộ mặt bỉ ổi của hai người, đòi lại công bằng cho bạn gái mình đâu.
– Anh…
Trước thái độ tự tin và khí chất ngút trời của Duy Khiêm, Ngô Tử Hạ rơi vào thế yếu. Lưu Minh Triết nhếch miệng khinh khỉnh ra mặt:
– Tưởng thế nào, hóa ra cũng không chịu nổi cô đơn đã vội tìm thằng mới.
Ngô Tử Hạ góp lời hùa theo:
– Đúng đấy, chia tay anh chưa được bao lâu đã có bạn trai mới, cũng đâu phải dạng vừa. Chắc là đã lén lút cặp kè với anh ta từ trước, xong dựa chuyện chúng ta nên mới nằng nặc đòi hủy hôn, đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu chúng ta.
Ngô Tử Hạ vênh mặt với Thư Kỳ:
– Trước khi cô mắng chửi chúng tôi thì nên xem lại mình có tư cách không đã nhé. Cô lúc nào cũng giỏi sống giả tạo, tỏ ra mình là người chịu nhiều thiệt thòi, là người cao thượng, tốt đẹp này kia nhưng cô quá thâm hiểm, mưu kế đấy.
Đặng Duy Khiêm bật cười thành tiếng đầy khinh miệt, Thư Kỳ đối đáp Ngô Tử Hạ:
– Không biết hai người có vấn đề về nhận thức không thế? Sao có thể so sánh chuyện của chúng tôi với chuyện của hai người. Lúc quen nhau, tôi và anh ấy đều độc thân chứ không giống như ai đó. Một người là tra nam cặn bã, một người là tiểu tam đê tiện.
Liên tiếp bị sỉ nhục, Ngô Tử Hạ không chịu được nữa đã trực tiếp xông tới muốn đánh Thư Kỳ chuốc giận. Nhưng Duy Khiêm không để cô ta được như ý, khi Ngô Tử Hạ mới chỉ đẩy mạnh bả vai Thư Kỳ một cái đã bị anh hất ra khiến cô ta lảo đảo suýt ngã về sau vì vấp phải váy cưới. Bốn người thành công trở thành tâm điểm của bữa tiệc, tiếng nhạc cũng không thể át đi tiếng thét chói tai của Ngô Tử Hạ.
Ban đầu người ta chỉ đứng từ xa suy đoán nội dung cuộc nói chuyện qua biểu cảm của bốn người. Vả lại cũng không phải tất cả mọi người đều biết chuyện đáng xấu hổ của Lưu Minh Triết và Ngô Tử Hạ đặc biệt là họ hàng hai bên, nhưng vì hành động điên khùng của cô ta đã thành công thu hút toàn bộ sự chú ý. Thông gia hai bên xúm quanh, ông bà Lưu – Ngô đứng về phía con cái, chất vấn Thư Kỳ tại sao lại đến đây phá đám hôn lễ của họ.
– Tôi cũng chẳng muốn đến đâu nhưng là con gái, con dâu ngoan của các người cố tình gửi thiệp mời tôi đấy. Tôi chiều lòng Ngô Tử Hạ mà thôi, giờ cô ta lại lớn tiếng ấm ĩ, mất sạch lý trí như kẻ điên loạn vậy.
Bà Lưu chỉ tay vào mặt Thư Kỳ:
– Gia đình chúng tôi không chào đón cô, cô cút ngay đi. Cút.
– Không cần bác đuổi, tôi chúc mừng các con bác xong sẽ đi ngay.
Thư Kỳ gạt tay bà Lưu xuống, vẫy gọi phục vụ đang bưng rượu gần đó tới, nhàn nhã cầm hai ly đưa cho cô dâu chú rể rồi lấy ly khác cho mình và Duy Khiêm:
– Ly này không phải để chúc phúc hai người mà là giới thiệu bạn trai tôi. Anh ấy là Đặng Duy Khiêm – Tổng giám đốc của Tập đoàn Glory, không phải “trai bao” như hai người nghĩ đâu nhé.
– Cái gì?
Tập đoàn Glory rất nổi tiếng trong giới kinh doanh nhưng ít ai biết được diện mạo của vị Tổng giám đốc trẻ tuổi đó. Mọi người không ngờ người đứng trước mặt họ lúc này lại chính là Tổng tài của một công ty lớn.
Ngô Tử Hạ không tin Thư Kỳ may mắn có được bạn trai đáng giá như vậy, cố chấp nói:
– Cô bớt nói dối đi. Người có xuất thân như cô, không đời nào Tổng giám đốc Tập đoàn Glory để mắt đến. Cô đừng tưởng mình xin được vào đó làm liền mượn danh nghĩa của anh ta đến đây rêu rao. Người đàn ông này chắc gì đã là Tổng giám đốc Glory, cùng lắm chỉ là trợ lý mà thôi.
– Cô không tin anh ấy là Đặng Duy Khiêm cũng chẳng sao, tôi không phí công chứng minh với cô.
– Tôi là ai ngày mai cô sẽ có đáp án ngay thôi.
Anh nói một câu đầy ẩn ý mà ngay cả Thư Kỳ cũng không hiểu hết ý nghĩa của nó. Duy Khiêm mỉm cười nhìn Thư Kỳ với ánh mắt chất chứa yêu thương khiến người khác vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ. Anh cụm ly với cô, cùng nhau uống hết chất lỏng màu đỏ. Duy Khiêm nói tiếp:
– Không còn sớm nữa, chúng ta chỉ có ít thời gian ghé qua đây thôi. Em tặng quà cho bạn đi rồi mình đến nhà hàng dùng bữa. Anh đã đặt trước rồi, toàn những em em thích đó.
– Vâng.
Cả hai phối hợp rất ăn ý như thể là một đôi thật sự. Thư Kỳ lấy từ trong túi một phong bao màu đỏ, nhét nó vào tay Ngô Tử Hạ trong sự miễn cưỡng của cô ta. Cô nói:
– Mừng cho hai người. Đặc biệt là cảm ơn sự phản bội của cả hai đã giúp tôi gặp được người đàn ông tốt hơn Lưu Minh Triết gấp trăm nghìn lần về mọi mặt nhé. Nhớ trông chừng anh ta cho kĩ, đừng để Lưu Minh Triết ra ngoài làm khổ những người phụ nữ khác, đến lúc đó cô sẽ không biết được anh ta có bao nhiêu đứa con rơi, con rớt đâu. Chào.
Nói rồi, Thư Kỳ cười rạng rỡ khoác tay Đặng Duy Khiêm xoay người rời đi. Lưu Minh Triết và Ngô Tử Hạ đều rất tức giận nhưng cô ta không giữa được bình tĩnh như hắn. Vừa định đi theo Thư Kỳ hơn thua với cô thì được bố mẹ cản lại, họ khuyên cô ta cố kìm nén cảm xúc, chớ làm hỏng ngày vui.
Ngô Tử Hạ bất lực nhịn xuống, cô ta nắm chặt phong bao trong tay cấu xé khiến nó rách nát, lại phát hiện bên trong toàn là tiền âm phủ. Lửa hận bị đẩy lên đến đỉnh điểm, cô ta không ngừng gào thét, chửi bới Thư Kỳ cho đến khi bóng dáng cô khuất dần giữa đám đông.
Ngày trọng đại của hai kẻ phản bội hôm đó nhận về không ít ê chề, mất mặt.